Cô biết chắc chắn Dương Tầm Chiêu đã sắp xếp, nếu không thư ký Lưu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Cô nhớ lúc mình muốn rời đi thì Dương Tầm Chiêu xuất hiện.
Cô nhớ trước khi mình ngất xỉu còn mắng Dương Tầm Chiêu.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, bản năng kiểm tra quần áo trên người, cô vẫn mặc đồ giống như ngày hôm qua, cơ thể cũng không có gì khác thường.
Cho nên đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì.
Có thể nói đêm qua Dương Tầm Chiêu rất nghiêm túc, ngay cả quần áo của cô cũng không đụng vào, hơn nữa trên người cô không có bất cứ dấu vết mờ ám nào.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy đây không phải là phong cách của Dương Tầm Chiêu, nhưng cô vẫn thầm thở phào, nếu đêm qua
Dương Tầm Chiêu nhân lúc cô say rượu rồi đụng vào cô thì cô tuyệt đối sẽ giết anh.
Không, cô tuyệt đối sẽ phế bỏ anh.
Cho nên cậu ba Dương không cần đoán cũng biết khả năng này, cậu ba Dương tính toán rất chuẩn.
Đương nhiên cho dù đêm qua anh không chạm vào cô thì chuyện này cũng không dễ dàng kết thúc, Hàn Nhã Thanh còn nhớ rõ bản thỏa thuận kia có vấn đề, hơn nữa Dương Tầm Chiêu còn đổi nước thành rượu cho cô.
Hàn Nhã Thanh xoay người ngồi dậy nhìn phía về Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu nằm bên cạnh cô, đang trợn tròn mắt nhìn cô.
“Dương Tầm Chiêu, anh có ý gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta thì không nhịn được tức giận, lúc này không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Có ý gì là sao?” Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866361/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.