Hàn Nhã Thanh xé rách quần áo của anh, sau đó cúi đầu dùng sức cắn ở ngực anh một cái.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu giật giật, vừa đau vừa khiếp sợ, anh còn suy nghĩ vì sao cô lại xé quần áo của mình? Thì ra để cô tiện cắn anh dễ hơn, cô thật là!
Lúc này Dương Tầm Chiêu không tìm thấy một từ nào miêu tả tâm trạng của mình.
Cũng say rượu nhưng vì sao lần này hoàn toàn không giống như lần trước chứ?
Lần trước cô đáng yêu hơn nhiều!!
Lần này vì sao lại biến thành như vậy?
Dương Tầm Chiêu đang nghĩ ngợi một lúc thì Hàn Nhã Thanh liên tục cắn mấy cái trước ngực anh.
Đau, thật sự rất đau, bởi vì Hàn Nhã Thanh đang trong trạng thái say rượu nên không biết khống chế sức lực, cô hoàn toàn cắn thật, hơn nữa không không chế được sức lực cho nên thật sự rất đau.
Nhưng mỗi lần cô cắn anh thì môi cô dán lên da thịt anh, cảm giác đó làm cho Dương Tầm Chiêu càng phát điên.
Môi Hàn Nhã Thanh lại rơi xuống da thịt của anh, lần này lại ở vị trí nhạy cảm nhất của cậu ba Dương.
“Nhã Thanh.” Cả người Dương Tầm Chiêu cứng đờ, khi môi cô môi rơi xuống chỗ đó thì giống như có dòng điện chạy qua,
nhanh chóng truyền khắp cả người, anh không nhịn được mở miệng gọi cô, giọng nói rõ ràng mang theo nghẹn ngào. Anh muốn ngăn cản cô, lúc trước anh luôn không ngăn cản cô, mặc kệ cho cô cắn, nhưng hiện tại...
Nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng dùng sức đẩy cô ra, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866360/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.