"Tại sao chứ? Mọi chuyện em đã giải thích rõ ràng, hiểu lâm cũng đã giải thích, anh con muốn thế nào?” Lần này Hàn Nhã Thanh thật sự ngạc nhiên, cô cũng đã giải thích rõ rồi, rốt cuộc anh còn muốn thế nào?
"Đến ủy ban." Dương Tầm Chiêu nói không có chút thương lượng nào.
"Dương Tầm Chiêu, rốt cuộc anh có ý gì?” Người bình tĩnh như cô giờ phút này lại có chút phát điên, người này hoàn toàn không nói đạo lý, không thể nói lý.
Chuyện giữa bọn họ rất rõ ràng, cũng đã kết thúc rôi, anh như bây giờ là thế nào?
Đương nhiên, khả năng Dương Tầm Chiêu thích cô, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối không nghĩ đến, dù sao hai người vốn là thỏa thuận kết hôn, kỳ hạn một năm, không nói đến chuyện tình cảm.
"Ý nói của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?” Dương Tầm Chiêu nhíu mày quét mắt nhìn về phía cô, vẫn không giải thích quá nhiều.
Dương Tầm Chiêu biết, bây giờ nếu anh nói là vì thích cô, cô chắc chắn sẽ không tin tưởng, ở ngoài phòng bệnh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và ông cụ, lại nghe được cuộc điện thoại vừa rồi, anh cảm thấy nếu như anh thật sự nói như vậy, nói không chừng cô sẽ lại càng nghi ngờ mục đích của anh.
"Em không thể đi cùng anh đến ủy ban nhận giấy đăng ký kết hôn!” Hàn Nhã Thanh thấy không thể giải thích được với anh, cũng lười nói lại, liền trực tiếp bày tỏ thái độ của mình.
Quyết đoán và kiên định, cũng như không có chút thương lượng nào.
Thật vất vả mới ly hôn, dù thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866352/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.