"Tình thú? Em thấy anh nên gọi là cầm thú thì có." Hàn Nhã Thanh trừng anh một cái, Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện mỗi ngày chịu sự giày vò của anh thì cảm thấy từ thú vật này vô cùng thích hợp với anh.
"Vợ muốn nói gì cũng được, nhưng tôi chỉ cầm thú với một mình vợ tôi mà thôi..." Cậu ba Dương không hề tức giận, cười càng hả hê.
"Dương Tầm Chiêu, anh im miệng lại." Hàn Nhã Thanh đỏ mặt lên, cô thật sự không nghe nổi nữa, người này càng nói càng đi xa.
Cậu ba Dương rất nghe lời im lặng, nhưng miệng cậu ba Dương lại không dừng lại, môi anh hôn nhẹ lên tai cô.
"Dương Tầm Chiêu, anh đừng lộn xộn, em muốn nói chuyện với anh." Hàn Nhã Thanh hơi dùng sức tránh anh ra rồi đi về phía trước mấy bước cách anh một chút.
"Tôi cũng đang làm chuyện đứng đắn." Cậu ba Dương rất không vui vì cô cách xa, vẻ mặt buồn bã nhìn cô.
Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, cô không để ý đến anh, cầm một bản thỏa thuận đặt trước mặt Dương Tầm Chiêu: "Bản thỏa thuận này có hiệu lực không?”
"Đương nhiên là có." Con ngươi Dương Tầm Chiêu lóe lên, không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ cô phát hiện điều gì?
Thật ra sáng nay phản ứng cô nhìn bản thỏa thuận này khiến anh rất bất ngờ, cho nên trong lòng anh vẫn có chút lo lắng, cho nên lúc này cô đột nhiên hỏi làm cho anh có cảm giác sợ khiếp vía.
"Ừ”" Hàn Nhã Thanh gật đầu, chỉ khẽ lên tiếng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866211/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.