Chương trước
Chương sau
"Tình thú? Em thấy anh nên gọi là cầm thú thì có." Hàn Nhã Thanh trừng anh một cái, Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện mỗi ngày chịu sự giày vò của anh thì cảm thấy từ thú vật này vô cùng thích hợp với anh.
"Vợ muốn nói gì cũng được, nhưng tôi chỉ cầm thú với một mình vợ tôi mà thôi..." Cậu ba Dương không hề tức giận, cười càng hả hê.
"Dương Tầm Chiêu, anh im miệng lại." Hàn Nhã Thanh đỏ mặt lên, cô thật sự không nghe nổi nữa, người này càng nói càng đi xa.
Cậu ba Dương rất nghe lời im lặng, nhưng miệng cậu ba Dương lại không dừng lại, môi anh hôn nhẹ lên tai cô.
"Dương Tầm Chiêu, anh đừng lộn xộn, em muốn nói chuyện với anh." Hàn Nhã Thanh hơi dùng sức tránh anh ra rồi đi về phía trước mấy bước cách anh một chút.
"Tôi cũng đang làm chuyện đứng đắn." Cậu ba Dương rất không vui vì cô cách xa, vẻ mặt buồn bã nhìn cô.
Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, cô không để ý đến anh, cầm một bản thỏa thuận đặt trước mặt Dương Tầm Chiêu: "Bản thỏa thuận này có hiệu lực không?”
"Đương nhiên là có." Con ngươi Dương Tầm Chiêu lóe lên, không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ cô phát hiện điều gì?
Thật ra sáng nay phản ứng cô nhìn bản thỏa thuận này khiến anh rất bất ngờ, cho nên trong lòng anh vẫn có chút lo lắng, cho nên lúc này cô đột nhiên hỏi làm cho anh có cảm giác sợ khiếp vía.
"Ừ”" Hàn Nhã Thanh gật đầu, chỉ khẽ lên tiếng cũng không nói gì nữa, trên mặt không có gì khác thường.
Sau đó cô cất bản thỏa thuận đi, nhưng lần này cô không cố giấu giếm nữa, mà đặt bản thỏa thuận vào tủ đầu giường.
Nếu có hiệu lực thì mọi chuyện dễ dàng hơn, cô vốn không muốn chờ tới kỳ hạn một năm, cô vẫn nghĩ cách nhanh chóng giải quyết chuyện cổ phần Dương Thị thông qua ông cụ Dương, sau đó sẽ đưa hai bé cưng rời đi.
Cho nên đối với cô thì bản thỏa thuận mới hay bản thỏa thuận cũ cũng không có gì khác nhau.
Đương nhiên cô cũng biết nếu muốn làm cho ông cụ Dương giao cổ phân Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Cô thấy ông cụ Dương cũng không định buông tay, không muốn giao Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu, hơn nữa cô biết rõ ông cụ Dương vô cùng cực kỳ không hài lòng mình, cho nên cô làm chuyện càng khó khăn hơn.
Nhưng cho dù khó thế nào thì cô vẫn phải làm, bởi vì hiện tại đây là con đường duy nhất.
Mà cô tự nhiên cũng có cách của mình, nhưng cách này cân phải đi từng bước một.
Lúc này Hàn Nhã Thanh càng bình tĩnh, cậu ba Dương càng lo lắng, anh cảm giác bản thỏa thuận lần này vẫn chưa đủ,
anh cảm thấy, anh cần phải đê phòng tốt hơn.
Cho nên hiện tại là thời điểm tranh thủ từng phút từng giây...
Thật ra lúc nãy trong phòng sách, Dương Tầm Chiêu đã làm không ít chuyện.
Ví dụ như anh điều thư ký Lưu đến nước R một thời gian, thư ký Lưu tạm thời không thể quay về được, cho nên cô muốn tìm thư ký Lưu xử lý chuyện ly hôn là việc không thể thực hiện được.
Anh cũng đã sắp xếp ông cụ bên kia rồi, hiện tại anh chuyển mười phần trăm cổ phần Dương Thị đang nắm giữ sang cho mẹ.
Anh rất hiểu ông cụ, cho nên anh biết ông cụ sợ nhất điêu gì, chán ghét nhất cái gì, không đồng ý chuyện gì.
Vì thế anh biết từ đó ông cụ tuyệt đối không chuyển cổ phần Dương Thị sang cho mình.
Đương nhiên, mặc dù như vậy thì anh vẫn phải đê phòng cẩn thận, bởi vì anh biết rõ người phụ nữ mình cưới thật sự quá thông minh.
Hàn Nhã Thanh cũng không nói gì về bản thỏa thuận nữa cũng không có ý kiến gì, nhưng cô có chút lo lắng hai bé cưng.
Hàn Nhã Thanh vẫn không nhận được điện thoại của Hứa Dinh Dinh thì hiểu được Tịch Xuyên chắc chắn chưa rời khỏi.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, mấy người đàn ông này bị sao vậy chứ?
Ban ngày không cần đi làm sao?
"Sao em dùng ánh mắt đó nhìn anh?" Dương Tâm Chiêu thấy ánh mắt cô nhìn mình thì lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt đó của cô có ý gì?
Sao anh cảm giác hình như mang theo một chút ghét bỏ chứ?
“Anh không cần đi làm kiếm tiền sao?" Bởi vì khoảng thời gian này, mỗi ngày người nào đó cũng ở nhà nên Hàn Nhã Thanh
không có một chút thời gian tự do, trong lòng vô cùng không vui.
"Sao vậy? Em sợ tôi không có tiền nuôi em?" Dương Tâm Chiêu nhìn dáng vẻ của cô thì khóe môi hơi cong lên: "Yên tâm, tôi sẽ nuôi em, nuôi cả đời."
Nuôi cô? Nuôi cô cả đời?
Hàn Nhã Thanh nghe anh nói lời này thì trong lòng đột nhiên rung động một chút, trên bản thỏa thuận mới của anh và cô có
viết rõ ràng, chỉ cân anh lấy được cổ phân của Dương Thị thì bọn họ sẽ ly hôn, hơn nữa trên bản thỏa thuận còn viết rõ nếu lúc đó anh không ở thành phố A hoặc bận rộn thì thư ký Lưu sẽ giúp ly hôn.
Cho nên anh nói cả đời từ đâu ra chứ?
Cô cảm thấy gân đây cậu ba Dương làm việc ngày càng không đáng tin cậy, bản thỏa thuận vốn rất tốt, anh lại cố tình sửa lại, hơn nữa sửa tới sửa lui cũng không khác bao nhiêu, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Cho nên lúc này cậu ba Dương nói mấy lời như thế, Hàn Nhã Thanh vốn không để trong lòng.
Nhưng đúng lúc này điện thoại cậu ba Dương đột nhiên vang lên.
Cậu ba Dương nhìn màn hình hiển thị thì lông mày nhíu lại, tốc độ này thật là nhanh.
"Tên khốn kiếp, mày có ý gì? Mày muốn ông tức chết sao? Mày mau chạy về đây." Điện thoại vừa được kết nối thì giọng ông cụ Dương lập tức truyền tới.
Bởi vì giọng ông cụ Dương rất lớn, đúng lúc Hàn Nhã Thanh ngôi gân cậu ba Dương nên nghe rõ ông cụ Dương nói.
Hàn Nhã Thanh bản năng híp mắt lại, ông cụ Dương ngày càng nóng nảy.
Nhưng tuy rằng bình thường tính tình ông cụ Dương không tốt lắm, nhưng cũng hiếm khi nổi giận như thế, Dương Tâm Chiêu đã làm chuyện gì chọc ông cụ Dương nổi giận vậy chứ?
"Tôi phải về nhà tổ một chuyến, em..." Dương Tầm Chiêu đã sớm nghĩ đến chuyện ông cụ sẽ gọi điện thoại cho mình, cũng sớm nghĩ kỹ cách đối phó rồi.
Nói là cách đối phó, vậy thì nên nói là anh thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
Không thể không nói vì sự thay đổi trong bản thỏa thuận mới nên cậu ba Dương đúng là liều mạng.
Dương Tầm Chiêu biết lần này trở về thì ông cụ chắc chắn không có sắc mặt tốt, cho nên anh muốn Hàn Nhã Thanh ở nhà.
"Em trở về với anh." Nhưng anh còn chưa nói xong thì Hàn Nhã Thanh cắt ngang anh nói.
Hàn Nhã Thanh gần như buột miệng thốt ra.
"... Dương Tâm Chiêu nhìn cô, con ngươi lóe lên, cô hiếm khi chủ động như thế.
Cô đang lo lắng anh sao?
Dường như anh vừa thấy trên mặt cô có một chút lo lắng.
Cậu ba Dương phát hiện ra chuyện này nên vô cùng vui vẻ.
"Sao vậy?" Hàn Nhã Thanh thấy anh vẫn luôn nhìn cô không nói lời nào thì cảm thấy khó hiểu.
"Đi thôi." Dương Tầm Chiêu cười khẽ, đột nhiên đổi ý, có anh ở đây thì còn có thể làm gì người phụ nữ của mình chứ? Cho dù là ông cụ Dương cũng không thể làm gì vợ của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.