“Bác gái, con thấy cả nhà họ rất vui vẻ, thật sự không nhẫn tâm...” Dương Trà My tiếp tục giả trang lương thiện hiền lành, nhưng mà, lúc này là đang gọi điện thoại, cho nên cô ta chỉ giả trang giọng nói, trên mặt lại không hề giả bộ, nên nhìn có chút đáng sợ.
“Trà My, con đừng nghĩ nhiều, con và A Xuyên sắp kết hôn rồi, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Bà Tịch giọng nói càng thêm kiên định, lần này bà rất thật lòng.
Vì công ty nhà họ Tịch, bà phải bắt Tịch Xuyên nhanh chóng lấy Dương Trà My vào nhà.
Công ty nhà họ Tịch đã không thể chống đỡ được nữa, nhà họ Dương đã đồng ý, đợi sau khi họ kết hôn sẽ cho nhà họ Tịch
mượn tiền, hơn nữa còn giúp nhà họ Tịch liên hệ một số nghiệp vụ, cho nên hôn sự tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì.
“Dạ.” Dương Trà My khẽ đáp, cô ta đương nhiên biết bà Tịch nhìn trúng tiền và mối quan hệ của nhà họ Dương, cho nên, có bà Tịch ở đây, cô ta không lo lắng hôn sự lần này.
Hai người đều có tính toán riêng cuối cùng kết thúc cuộc nói chuyện.
Trong biệt thự của Dương Tầm Chiêu:
Lúc Hàn Nhã Thanh tỉnh lại lần nữa thì đã tối rồi.
Cô cầm điện thoại, nhìn đồng hồ, mặt có chút hoang mang, cô ngủ thẳng tới tối luôn sao?
Ngày này trôi qua một lời khó nói hết.
Dương Tầm Chiêu không ở trong phòng, Hàn Nhã Thanh nghĩ anh có thể đã ra ngoài rồi, cô mở tủ chăn gối, lấy hiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866208/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.