“Ừm, đúng vậy, chắc chắn vậy.” Thư ký Nguyễn vội gật đầu nói.
“Không thể tha thứ được.” Sắc mặt Đường Vũ Kỳ trâm xuống, tức giận “hừ” một tiếng.
Ý của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là, nếu như ở cùng mẹ mà không nghe máy thì cô bé có thể tha thứ, nhưng nếu như vì bận họp mà không nghe máy, cô bé không thể nào tha thứ được.
Thư ký Nguyễn: “...”
Cô gái ở quây lễ tân: “...”
Đường Minh Hạo cười, gật đầu đồng ý.
“Anh à, hay là, anh dùng điện thoại của anh gọi cho ba một cuộc nữa xem, nếu mà ba còn không nghe, chúng ta sẽ rời đi, không tìm ba nữa.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ tỏ vẻ cô bé đã tức giận rồi, cô bé mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Đường Minh Hạo nhìn cô bé có chút bất lực, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nỡ từ chối, cậu lấy điện thoại ra, ấn số Dương
Tầm Chiêu rồi gọi đi.
Trong phòng Hàn Nhã Thanh, điện thoại của Dương Tầm Chiêu lại vang lên một lần nữa.
“Điện thoại của anh lại kêu kìa, chắc chắn là có việc gấp.” Hàn Nhã Thanh bị anh hôn đến mức hơi thở cũng loạn nhịp, nghe
thấy chuông điện thoại anh kêu lên, cô dùng sức đẩy anh ra.
Dương Tầm Chiêu không để ý đến, anh đã ném điện thoại đi rồi, bây giờ sao còn có thể quan tâm đến nó được chứ.
Anh không cảm thấy có chuyện gì còn gấp hơn chuyện anh đang làm lúc này cả.
Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, người này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Chuông điện thoại vẫn không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866192/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.