Chủ tịch trước khi đi đã nói rồi, cô chủ có việc gì đều phải báo với cậu ấy ngay lập tức. Thư ký Lưu cảm thấy chuyện này rất cần thiết phải báo lại với chủ tịch.
Lúc thư ký Lưu nói điều này, trong giọng nói rõ ràng có phần sợ hãi. Mặc dù hiện giờ không có chủ tịch ở đây, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mềm nhũn cả chân khi phải điện thoại báo chuyện này với cậu ấy.
“Cô ấy nhận rồi à?” Nhiệt độ xung quanh Dương Tầm Chiêu bỗng như giảm xuống. Giọng nói anh lạnh lùng đông cứng ngay khi vừa buông ra khỏi miệng.
“Cái đó thì tôi không thấy.” Thư ký Lưu ngây ra một chút rồi trả lời thành thật, đúng thật là anh ta không nhìn thấy.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu hơi dịu lại.
“Có điều, hoa của cậu Liên là gửi đến nhà họ Hàn, mà cô chủ thì đang ở trong nhà.” Vậy mà thư ký Lưu lại bôi thêm một câu ngay lúc này.
Ý câu này của thư ký Lưu rất rõ ràng, cậu Liên đã gửi thẳng hoa tới nhà họ Hàn rồi, cô chủ lại đang ở đó, kiểu gì cũng nhận rồi.
Mặt mày Dương Tầm Chiêu lúc này thật đáng sợ, tắt cuộc gọi của thư ký Lưu xong liên bấm gọi một cuộc khác: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, lập tức quay về thành phố A”
Máy bay anh cũng không chờ nổi nữa, liền điều động máy bay riêng. Có người đang tơ tưởng đến vợ anh, anh nhất định phải quay về một cách nhanh nhất mới được.
Liên Cung không phải đến để cầu hôn sao? Được lắm, đợi anh về...
Anh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866181/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.