Mà chuyện này thì ông cũng tùy cô, không dám miễn cưỡng quá.
"Vâng." Hàn Nhã Thanh khẽ đáp lời. ánh mắt cô rơi xuống ông cụ Liên và bà Liên, cô vừa định mở miệng nói chuyện.
"Cô bé này rất tốt." Chỉ là, đột nhiên ông cụ Liên lại nói một câu như vậy, lúc này đây ông đang nhìn Hàn Nhã Thanh, cho nên hiển nhiên là ông nhận xét cô.
Khóe môi Diêu Hoa Hoa không nhịn được giật giật, rất tốt? Ông cụ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh tốt ở chỗ nào vậy?
Ông cụ nói thế có trái lương tâm không?
Lưu Vũ âm thầm nghiến chặt hàm răng, ông cụ Liên bị mù thì phải, Hàn Nhã Thanh như vậy mà còn tốt? Nghiên Nghiên nhà bà ta mới là tốt kìa, nhà họ Liên nên cầu hôn Hàn Nghiên Nghiên mới đúng.
Bà ta cảm thấy cả nhà họ Liên bị mù rồi, không phân biệt được đâu tốt đâu xấu.
Những người khác nghe thấy ông cụ Hàn nói vậy cũng sửng sốt, ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng tỏ rõ vẻ bất ngờ, vì sao ông cụ Liên nói vậy được chứ?
Đột nhiên ông buông một câu như thế, bao nhiêu lời Hàn Nhã Thanh chuẩn bị xong xuôi nhất thời lại không tiện nói ra.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía ông cụ Liên, khóe môi khẽ mỉm cười, không lẽ là ông cụ cố ý?
"Ông già, ông thật có phúc, có được một cô cháu gái tốt như vậy." Ông cụ Liên chuyển sang nhìn ông cụ Hàn, không hề che giấu vẻ tán thưởng.
"Đúng vậy." Ông cụ Hàn thỏa mãn, đắc ý cười.
Hàn Nghiên Nghiên ngồi một bên, sắc mặt phút chốc trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866180/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.