Chương trước
Chương sau
Bây giờ anh ta đang đứng trên tầng năm, có thể nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đứng ở tầng hai, rõ ràng Dương Tầm Chiêu cũng nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, còn Dương Tầm Chiêu cũng đứng trên tầng hai nhìn Hàn Nhã Thanh.
Người đàn ông ấy khẽ híp mắt, Dương Tầm Chiêu đang theo dõi cô ấy à?
Cùng lúc ấy, trong biệt thự nhà họ Hàn.
“Ba, ba gọi điện gọi Thanh về đi, cho dù không phải vì Nghiên Nghiên thì đã lâu rồi Thanh không về nhà, lẽ nào ba không lo lắng cho Thanh một chút nào hay sao?” Vì hạ độc Hàn Nhã Thanh trong buổi tiệc mà Hàn Nghiên Nghiên bị bắt vào đồn cảnh sát, mấy ngày nay Hàn Trung Dung và Lưu Vũ có cố gắng hết sức cũng không thể cứu được Hàn Nghiên Nghiên ra.
Vợ chồng bọn họ chỉ có thể cầu xin ông cụ, hy vọng ông cụ thuyết phục Hàn Nhã Thanh tha cho Hàn Nghiên Nghiên, điểm mấu chốt của chuyện này chính là Hàn Nghiên Nghiên.
Nhưng mà Lưu Vũ đã nói khô cả miệng lưỡi thì ông cụ vẫn làm ngơ, bà ta chỉ đành để Hàn Trung Dung ra mặt.
“Ba, ba gọi điện thăm hỏi Nhã Thanh đi.” Hàn Trung Dung cũng sốt ruột, ông ta nhìn cụ Hàn với vẻ van lơn.
Cụ Hàn nhìn Hàn Trung Dung, cuối cùng cụ vẫn lấy điện thoại gọi cho Hàn Nhã Thanh.
Lưu Vũ mừng thầm, chỉ cần Hàn Nhã Thanh vê thì chuyện này vẫn còn đường cứu vãn, đến lúc ấy bà ta phải cố gắng hết sức để kêu Hàn Nhã Thanh tha cho Hàn Nghiên Nghiên.
Trong trung tâm thương mại, Hàn Nhã Thanh nhận được cuộc gọi của cụ nhà, cô sững sờ một lúc rồi lập tức bắt máy: “Ông
nội.
“Thanh, con chơi có vui không?” Gương mặt ông cụ trở nên ôn hòa, giọng nói cũng hiền từ vô cùng.
“Dạ, vui lắm ạ.” Hàn Nhã Thanh không hiểu rõ ông cụ gọi mình là có ý gì, bởi vậy cô nói chuyện cũng hơi mơ hồ.
“Ừm, con vui là được, có thời rảnh thì về thăm ông nội.” Ông cụ Hàn bật cười, nụ cười của ông rất hiền hòa và từ bi.
“Dạ vâng ạ.” Hàn Nhã Thanh cười nhẹ, trong lòng thầm thấy ấm áp, cô biết Hàn Nghiên Nghiên đang ở trong tù, với tính cách Lưu Vũ thì chắc chắn sẽ đi câu xin ông nội.
Cô cũng đoán được có thể vợ chồng Lưu Vũ đã ép ông nội gọi điện cho mình.
Nhưng ông nội lạ không hề nhắc đến Hàn Nghiên Nghiên, thậm chí cũng không giục cô về.
Cô biết ông nội thật lòng yêu thương mình.
“Bố, sao bố lại không gọi Thanh về?” Lưu Vũ sững sờ, nhất thời không nhịn nổi mà rống lớn.
“Không phải con lo lắng Nhã Thanh gặp chuyện bất trắc gì à? Khi nãy ba đã gọi điện xác nhận rồi, Thanh không bị gì cả, chơi rất vui, các con có thể yên tâm được rồi.” Cụ Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ.
“.." Lưu Vũ nghẹn lời, bà ta hận đến nghiến răng ken két.
Ông cụ Hàn không quan tâm đến bà ta mà đi thẳng lên lâu.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Hàn Trung Dung cũng sững sờ, ông cụ Hàn không gọi còn hơn.
Ánh mắt Lưu Vũ hằn lên sự hận thù, vì sao đều là cháu gái mà ông cụ lại thiên vị như thế, cái con nhỏ ngu ngốc ấy có tốt hơn Hàn Nghiên Nghiên nhà bà đâu?
Nhưng có tức giận hơn nữa cũng không làm được gì, bây giờ quan trọng nhất là phải cứu Hàn Nghiên Nghiên ra.
Vào lúc này, Lưu Vũ nhận được cuộc điện thoại: “Bà chủ, đã gặp được cô cả rồi, cô ấy đang mua đồ trong trung tâm thương
mại Ngân Long.”
“Hàn Nhã Thanh đang ở trung tâm thương mại Ngân Long, chúng ta đi tìm nó đi.” Lưu Vũ cúp máy rồi đi ra ngoài.
Hàn Trung Dung nghĩ đến một chuyện khác: “Nhưng chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ không nghe lời chúng ta đâu.”
Lưu Vũ ngừng bước, ánh mắt bà ta hơi tối đi, lần này con nhỏ chết tiệt ấy trở về đã không còn dễ bị lừa như trước đây nữa, bọn họ muốn đi tìm con nhỏ chết tiệt ấy, nhưng chưa chắc nó đã chịu nghe lời vợ chồng bà ta.
Ánh mắt bà ta sáng bừng: “Em có cách rồi, để Dụ Vỹ Luân ra mặt đi.”
“Dụ Vỹ Luân hả? Có được không đấy?” Hàn Trung Dung khẽ nhíu mày, ông ta cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Chắc chắn là được, năm ấy nó buồn bã đến mức đột nhiên nổi điên khi bị Dụ Vỹ Luân từ hôn, chứng tỏ nó rất thích Dụ Vỹ Luân, vốn dĩ con nhỏ chết tiệt ấy vẫn còn chưa lạnh lòng đâu, bây giờ chắc chắn nó vẫn còn thích Dụ Vỹ Luân lắm.” Gương mặt Lưu Vũ toát ra vẻ đắc ý, và như thể đang suy tính gì đó.
“Nhưng anh nghe nói lần trước Hàn Nhã Thanh đã làm cho Dụ Vỹ Luân xấu mặt trong bữa tiệc lần trước.” Hàn Trung càng nhíu mày chặt hơn, ông ta cảm thấy chuyện này hơi khó khăn.
“Thế thì càng chứng tỏ rằng nó vẫn còn quan tâm đến Dụ Vỹ Luân, nó cố ý muốn làm cho Dụ Vỹ Luân chú ý đến mình, chỉ cần con nhỏ chết tiệt ấy còn quan tâm đến Dụ Vỹ Luân thì mọi chuyện dễ xử rồi.” Lưu Vũ nghĩ khác hẳn với Hàn Trung Dung, bà ta vừa nói xong đã lấy điện thoại ra gọi cho Dụ Vỹ Luân.
Vừa khéo sao Dụ Vỹ Luân cũng đang ở trong trung tâm thương mại Ngân Long.
“Vỹ Luân, Nghiên Nghiên bị đưa vào đồn cảnh sát rồi, cậu nhất định phải cứu nó ra.” Vừa nói nối máy, Lưu Vũ đã bật khóc.
“Bác muốn tôi cứu thế nào?” Vừa nhắc đến chuyện xảy ra trong ngày hôm ấy, sắc mặt Dụ Vỹ Luân sa sầm, nếu như không phải vì Hàn Nghiên Nghiên hạ độc Hàn Nhã Thanh, nếu như cô ta không gọi anh đi thăm dò Hàn Nhã Thanh thì anh ta sẽ không bị trúng kế của Hàn Nhã Thanh, cũng sẽ không bị mất mặt trước đám đông.
Chuyện này khiến cho anh ta hận Hàn Nhã Thanh, mà lại càng hận Hàn Nghiên Nghiên hơn.
Bây giờ không ngờ Lưu Vũ lại còn nhờ anh ta cứu Hàn Nghiên Nghiên? Đúng là nực cười.
“Thực chất Hàn Nhã Thanh làm vậy là vì cậu, trước giờ Thanh vẫn luôn thích cậu, bởi vì thích cậu nên mới hận Nghiên Nghiên, nên lần này Thanh mới không chịu tha cho Nghiên Nghiên, Vỹ Luân, cậu hiểu ý của tôi không?” Lưu Vũ bẻ cong sự thật, rõ ràng Hàn Nghiên Nghiên làm sai nhưng bà ta lại nói như thể người sai chính là Hàn Nhã Thanh vậy.
“Bác nói vì quan tâm đến tôi nên Hàn Nhã Thanh mới nhắm vào Nghiên Nghiên à?” Dụ Vỹ Luân sững sờ, ánh mắt anh ta chợt thay đổi, cảm thấy hơi ngạc nhiên, hơi khó tin: “Nhưng rõ ràng trong bữa tiệc ngày hôm ấy cô ta....”
Vừa nhớ đến bữa tiệc ấy là Dụ Vỹ Luân lại không khỏi thấy ảo não, không khỏi nổi cơn thịnh nộ.
“Đó là vì nó quan tâm đến cậu, nó muốn cậu chú ý đến mình.” Thực chất Lưu Vũ cũng không biết suy nghĩ thật sự của Hàn Nhã Thanh, nhưng bà ta vẫn nói một cách chắc nịch.
“Bác nói thật à?” Dụ Vỹ Luân lại hỏi tiếp, trong lòng không khỏi hoan hỉ, đương nhiên là vì lòng tham hư vinh của mình đã được thỏa mãn.
Lưu Vũ nói thế cũng có lý.
Anh ta biết Hàn Nhã Thanh đã thay đổi nhiều so với trước đây, cô không còn ngu ngốc nữa, thậm chí còn thông minh hơn
nhiều, hơn nữa ông cụ Hàn đã giao Hàn thị lại cho Hàn Nhã Thanh, nếu như Hàn Nhã Thanh vẫn còn thích anh ta, anh ta có thể cưới cô ấy.
“Ngoại trừ chuyện này, tôi không còn nghĩ ra được lý do gì khác cả, nhất định cậu phải cứu Nghiên Nghiên đấy, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu Nghiên Nghiên mà thôi.” Thấy giọng nói của anh ta đã thay đổi, Lưu Vũ bèn bổ sung thêm một câu.
“Được, cháu đồng ý.” Dụ Vỹ Luân ngẩng đầu lên, vừa khéo lại nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, anh ta cười nhẹ.
Dụ Vỹ Luân nhanh chóng cúp điện thoại, rôi đi đến trước mặt Hàn Nhã Thanh: “Thanh.”
“Có gì không?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, cô cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng gương mặt lạnh lùng hoàn toàn không thay đổi gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.