Chương trước
Chương sau
“Với thực lực của anh ta, nếu như thật sự bắt tay vào điều tra thì chưa chắc anh đã giữ nổi bí mật đâu.” Lúc nói câu này, đôi mắt của người đàn ông thấy khẽ thay đổi, một câu nói nghe như bình thường lại chứa đựng đạo lý huyền diệu.
Anh tin tưởng vào sự thông minh của cô nên không cần phải nói rõ ràng ra, chỉ cần có một chút manh mối nhỏ nhoi thôi thì cô vẫn có thể nhận ra.
“Thực lực của anh ấy?” Quả nhiên Hàn Nhã Thanh đã nắm bắt được điểm mấu chốt theo đúng dự liệu của anh ta.
Thực lực của Dương Tầm Chiêu?
Đàn anh nói là thực lực của Dương Tầm Chiêu chứ không phải là của gia đình Dương Tầm Chiêu, hai chuyện này có khác biệt rất lớn.
“Ừm” Người đàn ông ấy nở nụ cười đắc ý, đương nhiên cũng là nụ cười trong thinh lặng, Hàn Nhã Thanh không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.
“E là mười Dương thị cũng không thể bì được thế lực ngầm của anh ta, anh e là mình không thể đối chọi nổi.” Người đàn ông ấy chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Rõ ràng anh ta đang gửi gắm thêm một thông tin qua lời nói, mười Dương thị cũng chưa chắc bì được thế lực ngâm của Dương Tầm Chiêu, bởi thế chưa chắc Dương Tầm Chiêu đã xem trọng Dương thị.
Hàn Nhã Thanh là người thông minh đến mức nào, sao lại có thể không nhận ra kia chứ.
Nhưng cho dù Dương Tầm Chiêu có xem trọng Dương thị hay không, hợp đồng của cô và Dương Tầm Chiêu đã viết rõ ràng, cô đồng ý rằng sẽ không đề cập đến chuyện ly hôn trước khi Dương Tầm Chiêu chiếm được Dương thị.
Nếu như cô đã hứa với Dương Tầm Chiêu thì phải làm cho bằng được, dù là lý do gì thì cũng không phải là lý do cho cô thất tín.
“Đàn anh, em đã biết rồi.” Hàn Nhã Thanh không muốn nhiều lời, cô chỉ đáp lại khe khẽ. Cô chỉ nói đã biết rồi không tỏ thái độ gì khác nữa, ý của cô đã rất rõ ràng rồi.
Tiếng hít thở của người đàn ông bên đầu dây kia trở nên nặng nề, anh ta không ngờ mình đã nói rõ ràng như vậy rồi, mà vẫn
không hề làm ảnh hưởng đến quyết định của cô, cô vẫn muốn sống chung với Dương Tầm Chiêu.
Cô ấy nói, cô ấy và Dương Tầm Chiêu chỉ kết hôn theo hợp đồng mà thôi, anh tin rồi.
Nhưng anh điều tra ra được, thoạt đầu Dương Tầm Chiêu đã ép buộc cô ấy.
Chỉ có điều chỉ là vì bị ép buộc thôi sao? Nếu như ép buộc mà có ích như thế thì anh ta đã ép buộc cô từ lâu rồi, cân gì phải đợi nhiều năm như vậy kia chứ?
Đúng là ban đầu Dương Tầm Chiêu có ép buộc cô, nhưng chưa chắc cô không tìm được kế thoát thân.
Mấy năm nay, anh ta luôn dè dặt, không dám ép cô một chút nào.
Bởi vì anh biết trước nay cô ghét nhất là bị người khác lừa dối, ghét nhất là bị người khác ép buộc.
Nhưng vì cớ gì mà cô lại bao dung cho Dương Tầm Chiêu đến thế?
Tại sao cô lại đối xử khác biệt với Dương Tầm Chiêu?
Thực chất bây giờ anh đang ở trung tâm thương mại Ngân Long, đứng từ trên cao có thể nhìn thấy cô một cách rõ ràng, cô
cách anh gần như thế, nhưng anh ta lại cảm thấy dường như khoảng cách giữa hai người xa xôi vô cùng.
“Đàn anh..” Hàn Nhã Thanh không nói gì, cô chỉ không khỏi gọi anh một tiếng, cô thường cảm thấy hôm nay đàn anh kỳ lạ thật
Ba hồi nói là có chuyện, ba hồi lại bảo không có chuyện gì, rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?
Tiếng hít thở của người đàn ông ấy hơi nặng nề, anh ta đứng ở nơi cao dõi theo bóng dáng của cô, đôi mắt anh ta sập tối, rốt cuộc thì vẫn không muốn ép buộc cô.
Anh ta không nỡ kết thúc cuộc gọi này, nhưng lại không muốn khiến cho cô nghi ngờ, chỉ thầm hít sâu một hơi, anh vừa định
mở miệng.
Chỉ có điều vào giây phút này, anh ta nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, anh ta đang ở tầng năm, Dương Tầm Chiêu đang ở tâng hai, còn Hàn Nhã Thanh vẫn ở tầng một.
Trung tâm thương mại Ngân Long là tàn sản được đứng tên Dương thị, vừa vặn Dương Tầm Chiêu có việc phải đến đây bây giờ.
Ánh mắt người đàn ông ấy chợt thay đổi, đột nhiên anh ta đổi ý: “Thanh, bây giờ em đang ở trung tâm thương mại Ngân Long à?
“Đúng thế, sao anh lại biết?” Hàn Nhã Thanh hơi sững sờ, cô ngẩn ngơ, sao đàn anh lại biết được rằng cô đang ở trung tâm
thương mại Ngân Long kia chứ?
“Anh cũng đang ở đây, anh nhìn thấy em rồi, em đứng im ở đó chờ anh, anh sẽ xuống ngay.” Bây giờ anh kêu Hàn Nhã Thanh đứng im ở đó đợi mình, chứ không bảo cô lên lầu, bởi vì anh ta biết nếu như anh ta xuống tầng một gặp cô, thì chắc chắn Dương Tầm Chiêu đang đứng ở tầng hai sẽ nhìn thấy hết.
Anh ta cố ý muốn để cho Dương Tầm Chiêu nhìn thấy...
Nếu như Dương Tầm Chiêu nhìn thấy, chắc chắn anh ta có mục đích gì đó, đến lúc ấy, anh ta sẽ để cho cô nhìn thấu được
gương mặt thật của Dương Tầm Chiêu.
“Đàn anh, chúng ta gặp nhau ở trung tâm thương mại à?” Hàn Nhã Thanh hơi sững sờ, cô chợt cất tiếng hỏi anh.
Cô vốn cảm thấy hôm nay đàn anh cư xử rất lạ, bây giờ nghe anh ta nói thế, trong lòng cô chợt nảy lên đôi phần cảnh giác.
Người có thân phận như đàn anh tuyệt đối sẽ không đê nghị gặp nhau ở nơi này, với cô hay với anh đều không có lợi lộc gì cả, trong giây phút ấy, đột nhiên cô nghi ngờ đàn anh này là giả.
Có phải có người trộm điện thoại của đàn anh, mô phỏng lại giọng nói của anh, mạo nhận là anh rồi gọi điện cho cô không?
Đột nhiên người đàn ông ấy khựng lại, bàn tay cầm điện thoại của anh siết chặt lại, anh nhận ra sự cảnh giác trong giọng nói
của cô, thậm chí còn có cả vẻ phòng bị.
Cô nghi ngờ anh à? Thậm chí còn phòng bị anh nữa.
Chuyện này khiến cho tâm trạng của anh trở nên nặng nề.
Anh dè dặt bảo vệ cô trong ngần ấy năm, không ngờ cô lại nghi ngờ anh? Đề phòng anh?
Khiến cho anh tổn thương biết mấy.
Nhưng anh lại nhớ đến sở trường của cô, trước giờ cô vẫn luôn rất cảnh giác, mà cách cư xử của anh trong ngày hôm nay lại quá khác bình thường, hơn nữa còn mâu thuẫn, thảo nào cô lại nghi ngờ mình.
Anh lại nhớ đến phong cách làm việc của cô, anh biết trước giờ cô luôn quyết đoán, xử lý dứt khoát, tuyệt đối không lề mề.
Đã nhiều năm nay, về mặt tình cảm, cô thậm chí không cho bất kỳ người đàn ông nào cơ hội được ở bên mình.
Trên mặt tình cảm, cô luôn phòng thủ kiên cố, ở trong giới tuyến mà mình đã vạch ra, cô tuyệt đối không bước chân ra ngoài
nửa bước, đồng thời cũng không cho phép bất cứ người đàn ông nào bước vào trong.
Kể từ lúc bắt đâu, cô đã xem anh ta là đàn anh, là bạn của mình, thậm chí là người thân, nhưng không phải là người yêu.
Nên nhiều năm nay, anh không hề thổ lộ tâm ý của mình cho cô biết, còn cô cũng không cho anh ta cơ hội bày tỏ lòng mình.
Nếu như bây giờ anh xuống dưới gặp cô, tuy có thể giúp cô nhìn rõ gương mặt thật của Dương Tâm Chiêu, nhưng mà anh sợ có một vài chuyện nằm ngoài tâm khống chế của mình.
Thôi đi vậy, quá lắm cũng chỉ có một năm mà thôi, anh ôm ấp bao nhiêu lâu nay nhưng vẫn không thể hâm nóng trái tim cô, anh ta không tin Dương Tầm Chiêu có thể làm chảy trái tim cô trong vòng một năm.
Huống hồ chi cô và Dương Tầm Chiêu chỉ kết hôn theo hợp đồng mà thôi, cô không thể nào cho anh ta cơ hội được.
Có lẽ vì anh quá căng thẳng nên nghĩ nhiều rồi chăng.
“Thanh, đột nhiên anh có chuyện gấp, phải đi ngay bây giờ, lần sau có cơ hội thì mình gặp nhau nhé.” Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô mà lại đổi sang hướng khác.
Anh ta rất hiểu cô, rất hiểu làm sao để xóa tan sự nghi ngờ và phòng bị của cô.
“.." Hàn Nhã Thanh thở phào một hơi khi nghe lời anh ta nói, xem ra tại cô đa nghi quá, có lẽ đây là đàn anh thật chứ không phải người giả mạo nào đó.
Bởi vì nghề nghiệp của mình nên cô rất cảnh giác, hy vọng đàn anh không nghĩ ngợi nhiều.
Người đàn ông ấy tùy tiện cúp máy, anh ta không hề do dự, nhưng sau khi cúp máy lại không rời đi ngay mà vẫn đứng ở nơi cao dõi theo cô, và cả Dương Tầm Chiêu ở tâng hai nữa, anh ta muốn biết xem chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.