Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Điện thoại của anh vẫn còn đang reo.
“Điện thoại của anh... Hàn Nhã Thanh nhắc nhở anh, cũng là muốn di chuyển sự chú ý.
Dương Tầm Chiêu thầm thở dài một hơi, lấy điện thoại, mắt hơi nheo lại, nhưng vẫn nhận điện thoại.
Có điều, tay anh vẫn giữ chặt cô như trước, không buông ra, thậm chí còn kéo cô lại càng gần anh hơn.
“Người phụ nữ kia có phải lại tới rồi không, có phải lại sống trong biệt thự của cháu rồi không?” Điện thoại vừa kết nối, giọng
nói vang dội của ông Dương đã truyền đến.
Giọng của ông Dương quá to, mà lúc này Hàn Nhã Thanh lại ở rất gần Dương Tâm Chiêu nên đương nhiên sẽ nghe thấy.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng của ông Dương, nghe thấy những lời ông Dương nói, thì càng trở nên tỉnh táo hơn.
Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu rõ ràng là nặng nề hơn hẳn.
“Có phải cháu điên rồi không, sao cháu lại để cô ta sống ở biệt thự của cháu, cháu không sợ vợ cháu biết à? Tuy rằng vợ cháu ngốc nghếch nhưng cũng khó mà bảo đảm được chuyện đó sẹ không bị phát hiện, cháu mau đuổi cô ta đi đi.”
Hàn Nhã Thanh chớp mắt, lúc này tuy rằng đã tỉnh táo được phần nào nhưng đầu cô vẫn còn choáng váng, nhất thời chỉ cảm thấy lời ông Dương nói có chút buồn cười, Dương Tầm Chiêu cùng Mộng Nhược Đình như thế, dù cô có ngốc, cũng nhìn ra được.
Ông cụ Dương xem cô thành kẻ ngốc thật rồi sao?
Đúng lúc này Mộng Nhược Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866067/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.