Chương trước
Chương sau
"Được, khuya rồi, em nên đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường Mầm non đấy." Đường Minh Hạo nhìn thấy biểu cảm tò mò vô cùng dễ thương của em gái mình như là còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thằng nhóc xua tan ý nghĩ của cô bé.
Mặc dù Đường Vũ Kỳ đôi khi hơi nghịch ngợm, nhưng lại nghe lời anh trai nhất, với lại cô bé cũng biết bây giờ đúng là rất khuya rồi, cho nên không nói gì nữa, ngoan ngoãn leo lên giường của mình đi ngủ.
Ngày hôm sau, Dương thị đã đưa ra một thông báo, liên quan tới việc đầu tư vào lĩnh vực trang sức của Dương thị.
Đại ý chính là mấy ngày trước mắt tại nhà tổ của họ Dương, ông cụ Dương và Dương Tâm Chiêu sẽ cùng nhau bàn bạc và quyết định.
Dương thị sẽ chọn một Công ty trang sức có thực lực nhất để tiến hành hợp tác đầu tư, đã đặc biệt nhấn mạnh là có thực lực nhất, dĩ nhiên là sẽ có sự cạnh tranh.
Nhưng mà, Tập đoàn Dương thị đã thông báo cụ thể rằng, hoạt động lần này chỉ đánh giá tác phẩm thiết kế.
Về phần tiêu chí đánh giá tác phẩm, Tập đoàn Dương thị không nói. Về chi tiết cuộc thi, Tập đoàn Dương thị cũng chưa hề nói.
Tập đoàn Dương thị chỉ thông báo rằng, kết quả cuối cùng sẽ do Tổng Giám đốc của công ty quyết định, như vậy ý nghĩa sâu xa chính là quan trọng phải vừa ý Tổng Giám đốc của họ...
Thông báo của Dương thị vừa phát ra, phàm là công ty tham gia kinh doanh trang sức thì đều rục rịch. Có thể hợp tác cùng với Dương thị là điều tất cả các công ty tha thiết mơ ước, mà lần này Dương thị còn nói rõ là hợp tác đầu tư.
Chuyện tốt như vậy ai mà không muốn?
Ai không muốn thì người đó đúng là đồ ngu.
Nhưng mà ai cũng biết cậu ba Dương là một bá chủ kinh doanh không ai có thể bì được trên thương trường, tác phẩm có thể làm cho anh vừa mắt, nhất định phải vô cùng vô cùng xuất sắc.
Tuy nhiên, theo cách này thì hầu hết các công ty trang sức từ lớn đến nhỏ đều cảm thấy mình cũng có cơ hội, chỉ cần có thể đưa ra tác phẩm tốt là được.
Hoạt động này của Tập đoàn Dương thị rõ ràng không làm theo lẽ thường, chẳng may đĩa bánh này đúng lúc rơi vào đầu mình thì sao?
Thông báo của Tập đoàn Dương thị vừa xuất hiện, đã dấy lên một làn sóng dữ dội trong ngành và toàn bộ ngành công nghiệp trang sức đều sôi trào.
Ban đầu, rất nhiều công ty nhỏ đều hơi lo lắng, vốn nghĩ đến xem cảnh tượng náo nhiệt thôi.
Nhưng thấy nhân viên của Tập đoàn Dương thị đối xử với họ như nhau, thái độ đối với những công ty nhỏ kia đều nhiệt tình khách sáo, cho nên bất cứ ai thuộc lĩnh vực chế tác và kinh doanh trang sức đều thi nhau đến Tập đoàn Dương thị đăng kí.
Nếu thử thì có thể sẽ có cơ hội, nhưng nếu không thử thì chắc chắn sẽ không bao giờ có cơ hội.
Trong phút chốc, các phương tiện thông tin đại chúng của thành phố A đều đưa tin về chuyện này. Dĩ nhiên, điều mọi người mong đợi nhất chính là người giành được thắng lợi cuối cùng.
Tất nhiên là cũng có rất nhiều dự đoán khác nhau về kết quả.
Vào khoảng bốn giờ chiều, cô Kiều Thiên Lý của nhà họ Kiều "bị" các phóng viên vây quanh và phỏng vấn tại phòng làm việc của cô ta.
"Cô Kiêu, nghe nói trước đây cậu ba Dương Tổng Giám đốc của Tập đoàn Dương thị đề nghị đầu tư vào trang sức Kiều thị, đây có phải sự thực không?” Một phóng viên đứng ra trước mặt Kiêu Thiên Lý, đưa mic ra trước mặt cô.
Kiêu Thiên Lý nhìn về phía vị phóng viên kia, khẽ cười: "Anh Tâm Chiêu có đề cập đến chuyện này, nhưng mà tôi muốn dùng thực lực cạnh tranh để trở thành người giành được chiến thắng cuối cùng..."
Lời nói của cô ta rất khôn khéo, cô ta thừa nhận chuyện này trước, sau đó lại nói thêm câu tiếp theo, ngược lại càng làm cho
mọi người suy nghĩ nhiều hơn.
"Cậu ba Dương đã quyết định muốn đầu tư vào Kiều thị, vì sao lại muốn công khai tổ chức hoạt động lần này vậy?" Phóng viên tiếp tục hỏi thêm một câu.
"Cái này tôi cũng không rõ, đây là quyết định của Tập đoàn Dương thị, điều tôi cần phải làm là cố gắng hết sức để thực hiện." Vẻ mặt Kiêu Thiên Lý vẫn luôn tươi cười và trả lời rất khôn khéo.
"Ai cũng biết cô Kiều là một thiên tài thiết kế, cho nên cuộc thi lần này chắc chắn cô Kiều sẽ là người giành chiến thắng."
Một vị phóng viên khác nhanh chóng nói to một câu.
"Đúng, cô Kiều thiết kế tài hoa là chuyện mà ai cũng biết, hoạt động lần này của Tập đoàn Dương thị chắc chắn tài năng của
cô Kiều sẽ áp đảo mọi người, một lần đoạt giải quán quân, với trình độ thiết kế của cô Kiều thì sợ là không ai có thể đánh bại được cô." Đã có người bắt đầu trực tiếp thổi phồng.
"Mọi người đừng nói lung tung, núi cao còn có núi cao hơn..." Vẻ mặt Kiêu Thiên Lý khiêm tốn cười nhẹ.
"Cô Kiêu không cần quá khiêm nhường, cô Kiều là sinh viên giỏi trường Đại học R của nước M. Trường Đại học R ở nước M là một trong những ngôi trường tốt nhất trên thế giới, đó không phải là nơi ai muốn vào học cũng được, sinh viên của trường ai cũng vô cùng xuất sắc." Có một phóng viên không đợi Kiêu Thiên Lý nói xong đã nhanh chóng nói tiếp một câu.
"Đúng, đúng, hình như cô Kiều là nữ sinh duy nhất của thành phố A thi đỗ Đại học R." Phóng viên vừa mới thổi phồng Kiều Thiên Lý lại nói tiếp một câu.
"Không phải, mọi người nhầm rồi, thật ra còn có một người, cũng là một vị thiên kim tiểu thư, mà người này cũng học thiết kế." Một phóng viên đứng bên cạnh Kiều Thiên Lý vẫn luôn không nói gì đột nhiên nói một câu.
"Là ai? Còn có ai?" Hầu như tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía người phóng viên kia.
Vẻ mặt Kiêu Thiên Lý vẫn luôn tươi cười. Một nụ cười rất tự nhiên, rất khéo léo, không nhìn thấy bất cứ sự khác thường nào trên khuôn mặt cô ta.
Người phóng viên kia ngước mắt nhìn một vòng, sau đó chậm rãi nói từng chữ: "Chính là Hàn Nhã Thanh, cô cả nhà họ Hàn.”
"Cái gì? Cô cả nhà họ Hàn? Cô cả nhà họ Hàn kia không phải bị thiểu năng từ nhỏ sao? Cô ta mà cũng có thể vào được trường Đại học R, hơn nữa còn học thiết kế?"
"Nghe nói cô cả nhà họ Hàn học cấp ba mất năm năm, nghe nói cô ta thi đại học tổng điểm là hai chữ số, vậy cô làm sao vào nổi Đại học R?”
"Không phải là cô cả nhà họ Hàn đã khỏi bệnh à?”
"Coi như khỏi bệnh rồi thì cùng lắm là không ngu ngốc giống trước đây thôi, không có khả năng trở nên thông minh được, cô ta thật sự học thiết kế tại Đại học R sao?”
Mọi người kinh ngạc rối rít, dĩ nhiên phản ứng của tất cả mọi người đều là không tin, kiên quyết không tin.
"Là thật, chính xác trăm phần trăm, vốn dĩ tôi muốn viết một bài tin tức về cô Kiều, cho nên đặc biệt đến Đại học R thu thập tài liệu thì vô tình phát hiện chuyện này. Cô cả nhà họ Hàn đã học đại học được năm năm." Người phóng viên kia ra vẻ vô tội giải thích, giống như thật sự trong lúc vô tình phát hiện.
Anh ta cố ý dừng lại một chút, sau đó lại chậm rãi nói thêm: "Nhưng mà, cô cả nhà họ Hàn vẫn chưa nhận được chứng nhận tốt nghiệp."
"Lời này của anh là có ý gì? Vì sao cô ta học năm năm rồi mà vẫn chưa nhận được chứng nhận tốt nghiệp?"
"Nguyên nhân giống như lúc cô cả nhà họ Hàn học cấp ba." Khóe môi người phóng viên kia hơi giật, nhẹ nhàng lắc đầu. Mặc dù anh ta không nói thẳng ra, nhưng mà ý nghĩa trong lời nói này mọi người ở đây đều có thể hiểu được.
Giờ phút này Hàn Nhã Thanh đang ở trên mạng, vừa đúng lúc thấy cuộc phỏng vấn trực tiếp, khóe môi của cô từng chút từng chút chậm rãi cong lên. Trong nháy mắt cô có thể nhận ra tất cả mọi thứ đều là do Kiều Thiên Lý sắp xếp, chắc chắn những lời kia là do Kiều Thiên Lý đã dặn dò phóng viên trước.
Kiêu Thiên Lý thật sự vẫn chưa dừng lại!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.