Chương trước
Chương sau
Với sự hiểu biết của cô đối với dì Mộ Dung, lời nói tiếp theo của dì Mộ Dung e là sẽ làm chấn động mọi người.
“Dì, nếu không có chuyện gì khác con..." Hàn Nhã Thanh muốn nhanh chóng cúp điện thoại.
“Ai ya, hoa dì vất vả vun trồng nhiều năm như vậy lại bị một con trâu già hái mất, thiên lý ở đâu? Trái tim già nua của tôi lạnh lẽo rồi.” Nhưng đầu kia điện thoại, Mộ Dung Uyển đã gào lên tan nát cõi lòng.Tay cầm điện thoại của Hàn Nhã Thanh run rẩy, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, hơn nữa so sánh của dì Mộ Dung...
Trâu già? Nghe nói Dương Tâm Chiêu cũng không già như vậy đi? Dương Tâm Chiêu vẫn chưa tới ba mươi, tuổi tây hai mươi chín, tuổi ta hai mươi tám. Mọi người trong đại sảnh nghe thấy lời này của Mộ Dung Uyển, sắc mặt ai cũng đều thay đổi. Mặt bà cụ Dương và ông cụ đều có thêm vài phần bất mãn rõ ràng, Dương Tâm Chiêu nhà họ ưu tú như vậy, lấy đồ ngốc này mới là mù mắt, lại còn bị ghét bỏ?
Kiêu Thiên Lý sửng sốt, ánh mắt lúc nhìn Hàn Nhã Thanh lại có ý cười vui vẻ khi người gặp họa. Mặt Dương Tâm Chiêu trực tiếp trâm xuống, già? Anh già sao? Hàn Nhã Thanh hơi chuyển mắt, có chút cẩn thận nhìn Dương Tâm Chiêu, thấy khuôn mặt đen thui của Dương Tâm Chiêu, cô thâm hít vào một hơi, anh thế này nhìn giống như tức giận rồi?
Không, không phải giống như, mà là thật sự tức giận rồi.
Nhưng mà, đầu kia điện thoại, Mộ Dung Uyển rõ ràng không có ý dừng lại.
“Thanh Thanh à, nhiều như vậy tiểu thịt tươi mà dì quen biết đều để tùy ý con lựa chọn, nếu thực sự không ổn, Trí nhà chúng ta cũng có thể miễn cưỡng tính một chân, nếu con có thể nhìn trúng, dì lập tức làm giấy đăng ký kết hôn cho hai đứa, con nghĩ không thông bao nhiêu mà lại gả cho thịt khô quắt như vậy?
Nghĩ không thông? Thịt khô quắt!
Cách dùng từ này của Mộ Dung Uyển có thể nói là kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu.
Lúc này, mặt Dương Tầm Chiêu đã âm trầm tới mức có thể nhỏ mực!!
“Dì Mộ Dung, con còn có chuyện, con cúp trước..." Khóe môi Hàn Nhã Thanh hung hăng co giật, cô cảm thấy không thể để dì Mộ Dung tiếp tục nói như vậy nữal!
“Con dám cúp điện thoại của dì thử xem...” Mộ Dung Uyển vừa nghe Hàn Nhã Thanh muốn cúp điện thoại, trực tiếp gấp gáp.
Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh vẫn là nhanh chóng cúp, cô biết cúp điện thoại của người lớn như vậy là không đúng, nhưng nếu còn để Mộ Dung Uyển nói như vậy tiếp, cô cảm thấy cái mạng nhỏ của cô cũng sẽ có nguy hiểm. Ánh mắt đó của Dương Tâm Chiêu sắp muốn giết người rồil!
“Phụt hahaha...” Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại xong, Dương Tâm Trung trực tiếp phì cười: “Trâu già? Thịt khô quắt? Đây là nghĩ không thông biết bao, hahaha...”
Đôi mắt lạnh như băng của Dương Tâm Chiêu chiếu thẳng tới, tiếng cười tùy tiện đó của Dương Tâm Trung ngưng bặt, nhưng ý cười trên mặt lại không thể nào đè xuống được.Hàn Nhã Thanh thấy khuôn mặt âm trâm tới mức làm người ta kinh hồn táng đảm của Dương Tầm Chiêu, cảm thấy mình rất cân phải vấn hồi một chút. Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tâm Chiêu, cười ngọt ngào: “ông xã à, anh đẹp trai nhất, anh xinh đẹp nhất, em rất thích” Nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, khuôn mặt âm trâm của Dương Tâm Chiêu nhanh chóng thả lỏng. Dương Tầm Trung kinh ngạc, anh cả trước giờ đều vui giận không ra mặt, nhưng hôm nay tốc độ thay đổi sắc mặt này của anh cả thật sự đủ nhanh!
Hơn nữa, anh ta cảm thấy IQ của anh cả hôm nay cũng có vấn đề, lời này của Hàn Nhã Thanh không chút nào để tâm, anh cả lại tin tưởng không nghi ngờ?
Thật sự là gặp quỷ rôi!!
“Hừ” Ông cụ Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng lại không lên tiếng trào phúng như vừa nãy nữa. Mặc dù vừa rôi Mộ Dung Uyển khắp nơi ghét bỏ Dương Tâm Chiêu, ông nghe không thoải mái, nhưng thái độ của Mộ Dung Uyển đối với Hàn Nhã Thanh lại khiến ông có suy nghĩ khác.
Dù sao tập đoàn Ngụy Khang cũng là xí nghiệp lớn số một số hai trong nước, Hàn Nhã Thanh và tập đoàn Nguy Khang lại có mối quan hệ này...
Nhưng mà, ông cụ Dương nhìn Hàn Nhã Thanh vẫn là không hài lòng chút nào.
Kiều Thiên Lý mặt khó tin, đôi mắt đỏ lên ghen ty, cô ta không tin, không tin người phụ nữ vừa ngu ngốc lại xấu xí như Hàn Nhã Thanh mà lại có thể dễ dàng ảnh hưởng tới Dương Tầm Chiêu.
“Được rồi, nên dùng bữa rồi, ngồi xuống hết đi." Bà cụ Dương lại làm dịu bâu không khí, đương nhiên, cũng xem như lại giải vây cho Kiêu Thiên Lý.
Lúc này chỉ còn một mình Kiều Thiên Lý vẫn đứng, Kiều Thiên Lý nghe thấy lời của bà cụ Dương lập tức sực tỉnh, nhanh chóng che giấu ghen ghét trên khuôn mặt, lễ phép ngồi xuống bên cạnh bà cụ Dương.
“Đúng rồi, không phải Tâm Chiêu định đầu tư vào kinh doanh trang sức của nhà họ Kiều sao? Thiên Lý nói thiết kế xong mấy kiểu trang sức, muốn lấy cho con xem thử.” Bà cụ Dương nhìn Kiều Thiên Lý, trên mặt là nụ cười từ ái, phải nói bà cụ Dương thật sự rất hài lòng với Kiều Thiên Lý, khắp nơi đều nói chuyện vì Kiều Thiên Lý.
“Đúng vậy, anh Tâm Chiêu, đây là mấy tác phẩm em thiết kế.” Kiêu Thiên Lý nhắc tới chuyện thiết kế, mặt lại dần lộ ra nụ cười.
Lúc Kiều Thiên Lý nói chuyện, câm ra mấy bản thiết kế, đưa tới trước mặt Dương Tầm Chiêu: “Anh Tâm Chiêu, anh xem thử một chút.”
Dương Tâm Chiêu quả thực đã từng nói chuyện này, tay anh tự nhiên giơ về phía mấy bản thiết kế.
Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh lại cầm bản thiết kế trong tay Kiều Thiên Lý nhanh hơn một bước, Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn, trong lòng cười lạnh.
Thiết kế trên mấy tờ mà Kiều Thiên Lý lấy ra vẫn là mấy kiểu trong bản thảo thiết kế của cô năm đó, chỉ là, đây là mấy kiểu cô vẽ lúc mới đầu, có chút ấu trĩ, không đủ hoàn mỹ, cả cuốn bản thảo thiết kế đó của cô mấy năm nay hẳn cũng sắp bị Kiều Thiên Lý dùng hết rồi, Kiều Thiên Lý thế này là không định động não tự mình thiết kế?
Cô lại muốn xem thử Kiêu Thiên Lý dùng hết bản thảo thiết kế của cô thì định làm thế nào?
Hàn Nhã Thanh nhìn bản thiết kế, khóe môi nhếch lên: “Đây là cái gì, cái này cũng quá khó xem rồi.”
Mặc dù đây là bản thiết kế trước đây của cô, nhưng đối với cô hiện tại mà nói, tác phẩm thế này sớm đã không thể cầm ra rồi.
Sắc mặt Kiều Thiên Lý thay đổi rõ rệt, nhưng cô ta không biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là đôi mắt lúc nhìn bà cụ Dương có thêm vài phần tủi thân.
“Cô hiểu cái gì? Những cái này tôi vừa xem thử, đều rất tốt.” Bà cụ Dương thấy dáng vẻ tủi thân của Kiêu Thiên Lý, có lẽ thật sự đau lòng, trực tiếp hét lên với Hàn Nhã Thanh một câu: “Cô đưa bản thiết kế cho Tâm Chiêu, để Tâm Chiêu xem.”
“Tâm Chiêu, con xem một chút, những thiết kế này đều là Kiêu Thiên Lý tự mình thiết kế, nhất định không tệ.” Bà cụ Dương thật sự là khắp nơi đều vì Kiều Thiên Lý nói chuyện.
Bà cụ Dương nói chuyện, Hàn Nhã Thanh bèn ngoan ngoãn đưa bản thiết kế tới trước mặt Dương Tầm Chiêu, nhưng cô vẫn rất thành thực biểu đạt quan điểm của mình: “ông xã à, em không thích.”
Khóe môi Kiều Thiên Lý khẽ nhếch lên nụ cười lạnh trào phúng, Hàn Nhã Thanh tính là cái gì, đồ ngốc này cho rằng cô nói không thích thì có thể ảnh hưởng được gì sao?
“Ừ” Dương Tâm Chiêu vốn muốn giơ tay lấy bản thảo thiết kế, nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, thì chỉ nhẹ ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Vợ anh cũng nói không thích rồi, anh còn xem gì nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.