Chương trước
Chương sau
Câu nói này của Dương Tâm Trung càng trực tiếp hơn, càng rõ ràng hơn so với Hàn Nhã Thanh, một câu “phản ứng lớn như thế" của anh càng biểu thị rõ hơn thay đổi của Kiều Thiên Lý. Giờ phút này câu nói của Dương Tầm Trung đối với Hàn Nhã Thanh mà nói có thể được xem như là thần trợ công.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên nhìn anh một chút, anh đây là vô ý, hay là...
"Phản ứng này của chị Thiên Lý, người không biết còn tưởng răng giữa chị Thiên Lý và Mộ Dung Tri từng có quan hệ gì nữa đó." Dương Tâm Trung cười cười rôi đột nhiên lại nói tiếp một câu, ý tứ trong lời nói này càng rõ ràng hơn. Lần này không chỉ có sắc mặt của Kiều Thiên Lý khó coi, ngay cả sắc mặt của bà Dương cũng xảy ra thay đổi. Có điều thân sắc của Dương Tầm Chiêu vẫn bình thường, không hề có một chút khác lạ nào.
Đầu lông mày của Hàn Nhã Thanh chau lại, Dương Tâm Trung đây là cố ý gây sự sao?
Trong lòng Kiều Thiên Lý liên hốt hoảng, nhưng mà cô ta đã nhanh chóng khống chế lại tâm trạng của mình, đồng thời cũng nghĩ đến cách đối phó rất nhanh.
Kiêu Thiên Lý nhìn Hàn Nhã Thanh một chút rôi nhẹ nhàng cười nói: "Tôi với thây Mộ Dung à? Chúng tôi chỉ là quan hệ thầy trò, tôi đâu có may mắn giống như cô Hàn vậy. Cô Hàn với thầy Mộ Dung là tình cảm lớn lên từ nhỏ với nhau, thây Mộ Dung đối với cô Hàn đương nhiên không giống như bình thường. Tôi nhớ lúc đó thây Mộ Dung vốn chỉ dạy một lớp của bọn tôi, thời gian của thầy Mộ Dung rất quý báu, lúc đó hiệu trưởng cầu xin dữ lắm thầy Mộ Dung mới đến trường học dạy thế, nhưng mà thây Mộ Dung chỉ đồng ý một tuần dạy nhiều nhất hai tiết học.”
"Nhưng mà sau đó thầy Mộ Dung lại đột nhiên chủ động xin đi dạy lớp của học sinh mới, chủ động chịu trách nhiệm cho chương trình học của tất cả các môn học của lớp mới, tính theo thời gian thì khi đó hẳn là thời gian mà cô Hàn nhập học, lớp mà thầy Mộ Dung chủ động xin dạy chắc là lớp của cô Hàn đây? Thầy Mộ Dung vốn là giáo viên mà trường học đã đặc biệt mời đến, lúc trước cũng chỉ miễn cưỡng đồng ý thay mặt dạy một năm, nhưng mà nghe nói đến bây giờ thầy Mộ Dung vẫn còn ở lại trường học, chắc hẳn hiện tại thầy Mộ Dung vẫn còn dạy lớp của cô Hàn nhỉ?"
Không thể không nói phản ứng của Kiêu Thiên Lý thật sự rất nhanh, cô ta nói một phen này đã thành công dời sự chú ý của mọi người.
Một lần nữa đẩy Hàn Nhã Thanh lên đầu sóng ngọn gió.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, bao gồm cả Dương Tầm Chiêu, ánh mắt của Dương Tâm Chiêu mang theo hơi gió rét lạnh.
Hàn Nhã Thanh cười cười, vừa định mở miệng, đúng vào lúc này điện thoại của cô lại đột nhiên vang lên.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cô âm thầm hô một tiếng.
Đúng lúc này Mộ Dung Tri lại gọi điện thoại cho cô? Đây là tình huống như thế nào đây?
Hàn Nhã Thanh nhớ đến lúc trước cô lấy tóc của Dương Tầm Chiêu để đưa cho Mộ Dung Tri làm giám định, cô sợ Mộ Dung Tri gọi đến vì chuyện này, cho nên vào lúc này Hàn Nhã Thanh hơi do dự. "Là điện thoại của thầy Mộ Dung à, sao cô Hàn lại không chịu nhận điện thoại đi?" Kiều Thiên Lý nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Hàn Nhã Thanh hiển thị bốn chữ Mộ Dung Tri, khóe môi nhịn không được mà hơi câu lên, xem ra trời cao cũng đang giúp cô ta.Con ngươi của Dương Tâm Chiêu chìm xuống.
"Cuộc điện thoại này đến cũng thật là đúng lúc." Trong con ngươi của Dương Tâm Chiêu lướt qua một tia cười, tay của anh đột nhiên duỗi ra thay Hàn Nhã Thanh ấn nút trả lời, hơn nữa còn thuận tiện mở loa lên.
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hơi híp Lại, lấy năng lực của cô muốn ngăn cản Dương Tâm Chiêu thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng mà cô biết dưới loại tình huống như thế này thì cô không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Mà cuộc điện thoại này, chắc chắn cô phải nhận.
"Mộ Dung Tri, anh còn dám điện thoại cho em à, anh có ý gì?" Điện thoại vừa mới được kết nối, Hàn Nhã Thanh rất là bất mãn mà nói trước một câu.
Cô biết lời nói này của cô có thể khiến Dương Tâm Chiêu sinh ra nghi ngờ, nhưng mà vẫn tốt hơn nếu như để Mộ Dung Tri nói ra chuyện giám định máu mủ của Dương Tâm Chiêu.
Khóe mắt của Dương Tâm Chiêu có một tia u ám.
".." Ở đầu dây bên kia điện thoại chỉ trầm mặc một lát, sau đó có một giọng nói của phụ nữ truyền tới: "Thanh Thanh, là dì đây.”
"Dì Mộ Dung?" Hàn Nhã Thanh sững sờ, cô hơi có chút bất ngờ, nhưng mà cô cũng âm thầm thở dài một hơi, nếu như là dì Mộ Dung thì cô cũng không cần lo lắng.
Nhưng tại sao dì Mộ Dung lại dùng điện thoại của Mộ Dung Tri để gọi điện thoại đến cho cô? Cái này cũng hại cô phí công lo lắng một trận.
"Sao vậy? Thằng nhóc thối Tri kia lại ăn hiếp cháu à, cháu nói với dì đi, dì sẽ lột da nó ra." Lời nói của Mộ Dung Uyển xoay chuyển, rõ ràng trong âm thanh mang theo vài phần oán giận.
"Dì à, lúc trước dì để cho cháu đi học thiết kế, sau đó buộc Mộ Dung Tri phải dạy cho cháu, kết quả anh ấy lại dùng việc công báo thù riêng, rõ ràng năm ngoái cháu có thể tốt nghiệp rồi nhưng mà đến bây giờ anh ấy vẫn còn chưa phát bằng tốt nghiệp cho cháu nữa." Hàn Nhã Thanh liền thuận lý thành chương, tự nhiên cáo trạng, đương nhiên cáo trạng của Hàn Nhã Thanh cũng giải thích vấn đề lúc nãy của Kiều Thiên Lý.
Dương Tâm Chiêu nghe được lời nói này của Hàn Nhã Thanh thì khóe miệng lại kéo ra, chuyện này sợ không phải là do Mộ Dung Tri sai đâu nhỉ? Sợ là bởi vì do chính cô quá đần, thành tích quá thấp, cho nên mới chưa tốt nghiệp được?
Trên mặt của Kiều Thiên Lý với bà Dương đều là vẻ trào phúng và xem thường, ông Dương cũng trực tiếp hừ lạnh một tiếng, bọn họ đều có cảm giác Hàn Nhã Thanh thật sự giống như là khờ khạo đến nhà.
Chính cô đần mà còn có mặt mũi trách móc người khác, còn có mặt mũi cáo trạng với mẹ của Mộ Dung Tri? Đây chính là mẹ của Mộ Dung Tri đó.
"Thật à? Cái thằng nhóc thối này thật sự muốn lật trời rồi, lại không cho cháu giấy chứng nhận tốt nghiệp. Thanh Thanh yên tâm đi, việc này có dì làm chủ cho cháu rồi, dì sẽ để cho nó lập tức phát bằng tốt nghiệp cho cháu." Nhưng mà lời nói sau đó của Mộ Dung Uyển đã khiến cho tất cả mọi người chờ xem náo nhiệt rớt hư cả kính mắt. "Vâng, vẫn là dì tốt với cháu nhất." Hàn Nhã Thanh cười ngọt ngào, cô hiểu Mộ Dung Uyển, cho nên đối với đáp án này cũng không hê bất ngờ chút nào.
"Ừm, đợi đến lúc cháu tốt nghiệp rồi thì dì đã có thể chuẩn bị chuyện hôn nhân đại sự của cháu." Sau đó Mộ Dung Uyển rất vui vẻ nói thêm một câu nữa, rất hiển nhiên đây mới là trọng điểm của Mộ Dung Uyển.
Dương Tầm Chiêu chuyển tâm mắt nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cho Hàn Nhã Thanh có cảm giác áp lực như núi.
"Dì ơi, cháu đã kết hôn rồi." Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, lúc đầu cô cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện này, nhưng mà trong tình huống như thế này, dưới ánh mắt áp lực của Dương Tâm Chiêu thì cô không thể không nói.
"Cháu nói cái gì chứ? Cháu kết hôn rồi, với ai?" Ở đầu dây bên kia điện thoại, âm thanh của Mộ Dung Uyển đột nhiên lại cất cao lên, trong âm thanh kia mang theo vài phần bén nhọn, hiển nhiên là do chịu phải kích thích không nhỏ.
"Dương Tầm Chiêu." Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tâm Chiêu một chút rồi nhanh chóng trả lời một câu.
Khóe môi Dương Tâm Chiêu nhếch nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng đối với đáp án này của cô. "Cháu nói ai chứ? Dương Tầm Chiêu? Là tổng giám đốc của Dương thị?" Dường như âm thanh của Mộ Dung Uyển lại lớn thêm một chút, bà ta dừng lại một chút rồi lại đột nhiên bổ sung thêm một câu: "Hình như Dương Tầm Chiêu đã hơn ba mươi mấy rồi?"
Con ngươi của Hàn Nhã Thanh nhấp nháy, cô đột nhiên có một loại dự cảm xấu, đối với dì Mộ Dung thì cô hiểu rất rõ.
Lấy sự hiểu biết rõ ràng của cô đối với dì Mộ Dung, lời nói tiếp theo của dì Mộ Dung chắc chắn sẽ rất kinh người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.