Hiện tại_____________________
Khi giấc mơ đến đây cô đột nhiên tỉnh dậy, mồ hôi rơi đầy mặt. Cô đi đến bên cạnh vali mà cô mang theo khi đến đây, cẩn thận lấy ra sợi dây chuyền một nửa hình trái tim khắc chữ Thiên nắm chặt ôm vào lòng, mấp máy môi:
" Thiên Thiên, khi nào em mới gặp lại anh đây?"
Vừa mới dứt lời thì chuông điện thoại của cô vang lên, thấy số điện thoại là hơi chần chừ rồi mới nhấc máy nghe:
" Alo?"
Nghe thấy giọng nói vang lên trong điện thoại khiến cô cảm thấy chán ghét và chỉ muốn đập ngay chiếc điện thoại vào tường lập tức, nhưng may mắn thay là cô đã kịp bình tĩnh lại:
" Mạn Tuyết, chúng ta có thể gặp nhau không?"
" Không"
" Tại sao?"
" Chắc hẳn người hiểu rõ nguyên nhân là anh hơn bất kì ai"
" Mạn Tuyết, anh biết em rất hận anh nhưng chuyện đó là do anh bị bắt buộc. Anh đợi em ở bar AND không gặp không về"
Chưa kịp để cô trả lời, Lăng Phong đã dập máy. Cô nhíu mày tức giận nhìn chằm chằm chiếc điện trong tay. Suy nghĩ một lúc cô cũng đứng dậy đi thay đồ để gặp mặt hắn. Sau khi thay đồ xong, cô mở cửa phòng đi cuống lầu chưa kịp bước ra ngoài cô đã bị hai tên vệ sĩ trước cửa ngăn lại, nói:
" Tiểu thư, thiếu gia đã căn dặn là không để cô ra ngoài lúc này"
" Mấy người như vậy là đang giam cầm tôi"
" Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi chỉ là làm theo lệnh thiếu gia"
Cô thật sự muốn đánh ngất hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-tong-tai-hac-bang/1478947/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.