Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau
Tại bệnh viện, Giang Nhạn Sương như một con thỏ nhát gan ngồi co ro ở góc giường. Cô ta bây giờ rất sợ ra ngoài, rất sợ gặp đám phóng viên đó. Dương Á Liên phải ở đó chăm sóc cho cô ta. Hàn Vân Phong không ngờ rằng cô ta lại làm ra chuyện mất mặt đến như vậy. Chuyện này đã làm giá cổ phiếu của tập đoàn Hàn thị bị tụt dốc suốt ba ngày nay, Sau khi cô ta gây rối ở tập đoàn DR bên Mỹ , không hiểu tại sao trong nước lại có thông tin nhanh nhạy tới vậy nên chỉ cuối phiên giao dịch ngày hôm đó giá cổ phiếu đã bắt đầu xuống dốc. Ngay trong đêm hôm đó bọn họ đã phải gấp rút bay về nước. Chuyện này đương nhiên là do Hồ Hiểu Tử làm rồi, làm sao cậu ta có để ngồi yên khi đứa cháu trai yêu quý bị đánh cơ chứ.!!! Mấy ngày hôm nay, Hồ Tuyết Liên nghỉ ở nhà chơi với mẹ. Hiếm có dịp gia đình bọn họ mới quây quần đông đủ . Bữa tối hôm nay do Bạch Uyển nấu, toàn là những món ngon mà Vương Bảo thích ăn. Cậu ăn căng phồng cả má nhìn đáng yêu vô cùng. Mỗi năm vào kì nghỉ hè của Vương bảo, Bạch Uyển cùng con trai luôn mượn cớ là đi du lịch để sang đây bí mật thăm cháu trai . Nhưng lần này sang Mỹ họ còn có mục đích khác. Bạch Uyển gắp đồ ăn cho Hồ Tuyết Liên, bà mở miệng hỏi. - Tuyết Liên à, con sang đây cũng được sáu năm rồi, lần này em con cưới vợ, con cũng nên về nước tham dự chứ !. Hồ Tuyết Liên thấy mẹ nhắc tới chuyện về nước liền khó xử,nơi đó đối với cô ngoài mẹ và em trai ra thì toàn là chuyện buồn mà thôi. Cô buông đũa lên tiếng. -Mẹ à, chuyện này để nói sau có được không. Thấy con gái mình không có ý định trở về , Bạch Uyển không vui. ''Vì sao? Em con cưới vợ, một chuyện hệ trọng như vậy con định không về sao. Chẳng lẽ còn bởi vì người đó, đã sáu năm trôi qua rồi, chuyện này cũng kết thúc từ lâu rồi. Chúng ta với bọn giờ đã là người xa lạ, không liên quan gì tới nhau nữa. Chẳng nhẽ tới khi mẹ chết con cũng không định về sao?'' Thấy hai người họ sắp cãi nhau tới nơi, Hồ Hiểu Tử với vợ chưa cưới Ngô Điềm Điềm đều lên tiếng khuyên giải -Mẹ à, chuyện này để sau đi. Nếu không bọn con qua đây tổ chức lần nữa, càng vui chứ sao! Ngô Điềm Điềm cũng là một người thấu tình đạt lý, cô lựa lời lên tiếng can ngăn. - Phải đấy, anh Hiểu Tử nói đúng đấy dì Bạch à, thôi chúng ta ăn cơm đi. Vương Bảo đang còn ăn cơm kia kìa. Hồ Tuyết Liên và Bạch Uyển chợt nhận ra nơi đây còn có Vương Bảo nữa. nhìn đứa bé đang chăm chú ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm tiếp tục ăn. Thật ra Vương Bảo nghe thấy hết mọi chuyện, bao nhiêu năm nay mẹ chưa hề cho cậu về thăm nhà bà ngoại. Những tưởng mẹ bận không có thời gian đưa cậu đi nên cậu không đòi hỏi. Chờ khi nào mẹ rảnh sẽ đưa cậu trở về thôi. Nhưng thật không ngờ lại còn có nguyên nhân khác. Người đàn ông mà bà nhắc tới là ai, có phải ba của cậu không???? Một loạt câu hỏi trong đầu Hồ Vương Bảo chưa có lời giải, nhưng cậu không hỏi họ. vì cậu biết chắc chắn rằng có hỏi thì họ cũng sẽ không nói cho cậu đâu. Cho nên cậu cứ giả vờ ăn như không biết chuyện gì xảy ra. Ăn uống xong, Hồ Vương Bảo chạy lại phía bà của mình nũng nịu. Bà ơi, lâu lắm rồi bà mới sang thăm cháu, hôm nay bà ngủ với cháu có được không. Cậu bé vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt to tròn, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm lấy góc áo Bạch Uyển mà lắc lư nhìn rất tội nghiệp. thấy đứa cháu trai bảo bối của mình đáng yêu như thế, ai mà nỡ lòng từ chối cơ chứ. Bạch Uyển véo má cưng chiều cậu. - Được rồi, cháu về phòng chơi trước đi. Lát nữa bà sẽ qua. Nhận được lời đồng ý của bà, Hồ Vương Bảo ôm Bạch Uyển rồi hôn chụt một cái vào má. cái miếng còn dính chút dầu mỡ của cậu trực tiếp dán vào mặt Bạch Uyển tạo thành một lớp dầu bóng. cậu cười tươi hớn hở quay về phòng. - Cháu về phòng trước, khi nào bà xong việc thì vào với cháu nhé. Mọi người thấy đứa bé rời đi thì không còn tâm trạng để giả vờ ăn nữa. Vấn đề về nước đối với Hồ Tuyết Liên là một vấn đề mà cô không bao giờ muốn nhắc tới. Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí không thoải mái. Hồ Tuyết Liên biết mình làm thế là hơi quá đáng, nhưng thật sự cô không muốn đối mặt với quá khứ một chút nào Bây giờ cô là chính cô, là cô của hiện tại mà thôi. Về tới phòng , cô lôi từ chiếc ngăn kéo ra một chiếc hộp gấm rồi đi tới chỗ Ngô Điềm Điềm. Nhìn thấy Hồ Hiểu Tử cũng đang ở đây, thấy hai người hạnh phúc như vậy, bất giác cô cũng cười. Hồ Tuyết Liên đưa chiếc hộp gấm cho Ngô Điềm Điềm. Hồ Hiểu Tử tỏ vẻ ganh tỵ. - Chị à, Điềm Điềm có quà sao em lại không có.? Có phải chị hết thương em rồi phải không? Ngô Điềm Điềm cốc đầu anh một cái. -Anh Hiểu Tử, đứng đắn lại chút xem nào. Ngô Điềm Điềm cười cưng chiều người đàn ông của mình. Người đàn ông trước mặt cô là một người trưởng thành chững chạc nhưng trước mặt người thân luôn luôn tỏ vẻ nghịch ngợm đáng yêu vô cùng. Hồ Tuyết Liên ho khẽ một tiếng, hắng giọng rồi đi tới nắm tay Ngô Điềm Điềm. '' Đây là quà cưới chị chuẩn bị cho hai em , hai em nhớ phải yêu thương lẫn nhau. Nhất là Hiểu Tử, không được bắt nạt Điềm Điềm biết không.? Còn Điềm Điềm nữa, chị ở bên đây không về được. Mẹ và Hiểu Tử phải nhờ cậy em rồi. Ngày mai chúng ta tổ chức một bữa tiệc nhỏ xem là tiệc cưới của hai em cùng với chị có được không. Thật xin lỗi, ngày trọng đại như vậy mà chị không có mặt được.'' Ngô Điềm Điềm quay lại an ủi Hồ Tuyết Liên, cùng là phụ nữ với nhau. Cô một phần nào cũng hiểu được nỗi khó xử trong lòng chị dâu này của mình. Nếu là cô, thì cô cũng làm như vậy mà thôi. - chị à, chị đừng nghĩ nhiều. Đối với em chỉ cần gia đình hòa thuận hạnh phúc là em vui rồi. Nhận thấy đứa em dâu này thấu tình đạt lý như vậy, cô trong lòng cũng cảm thấy an ủi phần nào. Quay về phòng, Bạch Uyển đã chờ cô từ trước. Cô biết mẹ mình muốn nói chuyện gì. Nhưng cô không hề biết cuộc nói chuyện của họ đã bị nghe lén từ lâu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau