Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau
Thật ra Hồ Vương Bảo khi ôm người bà của mình đã lén bỏ vào đó thiết bị nghe lén mà cậu mới phát minh ra. Cậu biết rằng người lớn có chuyện muốn giấu cậu. Nhưng cậu cũng là một thành viên trong gia đình, cậu cũng có suy nghĩ của riêng mình. Cậu có quyền được biết, nhưng mẹ cậu không muốn cho cậu biết nên cậu đành phải đưa ra hạ sách này thôi. Từ trong tai nghe mà cậu đeo bắt đầu phát ra tiếng nói chuyện của hai người họ, tiếng nói chuyện tuy nhỏ nhưng cậu vẫn có thể nghe rõ được. Bạch Uyển nhẹ giọng lên tiếng trước. '' Tuyết Liên à, con vẫn còn khúc mắc trong lòng có phải không. Chuyện tình cảm , mẹ cũng là người từng trải , mẹ biết trong lòng con vẫn không buông bỏ được nó phải không ? Năm đó khi con vùi thân trong vụ tai nạn, nó biết được đã chạy ngay tới đó. Khômg màng nguy hiểm muốm xông vào đám cháy cứu con, vì bị ảnh hưởng của vụ nổ lúc đó mà nó đã hôn mê mất một ngày. Vừa tỉnh lại nó đã chạy tới cục cảnh sát, rồi nó lại ngất. Lúc đó ta hận nó lắm, vì nó mà con trong đêm mới phải lái xe rời đi rồi xảy ra tai nạn. Từ đó Hiểu Tử cũng cản đường nó ở khắp nơi nhưng nó đều bỏ qua hết. Nếu Hiểu Tử không làm vậy chắc nó cũng đã trở thành người giàu có nhất thế giới rồi. Tập đoàn Hàn Thị cũng đã đứng đầu chứ đâu tới lượt con. Rồi khi con liên lạc lại với chúng ta, nói con còn sống, con không muốn gặp nó nữa. Chúng ta đều đồng ý ủng hộ với quyết định của con. Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoát đã sáu năm rồi. Nó ly hôn với con chỉ là hiểu nhầm nhất thời mà thôi, suốt sáu năm nay nó vẫn cứ tưởng con đã chết. Vào ngày con bị tai nạn mỗi năm nó đều đến chỗ ta quỳ gối xin tha thứ, quỳ từ sáng cho tới tối. Nó vẫn ở vậy, không cưới ai cả.'' Hồ Tuyết Liên không muốn nghe mẹ mình nói , cô đành phải cắt ngang lời mrj mình. ''Mẹ , chuyện quá khứ con không muốn nhắc lại một giây phút nào nữa. Chuyện năm xưa có là hiểu lầm thì đã sao, chung quy vẫn là anh ta không tin tưởng con. Con đã tự nhủ với lòng mình rằng, từ cái giây phút con kí vào đơn ly hôn đó thì con và anh ta đã kết thúc. Hàn Vân Phong và con không còn là gì của nhau nữa cả, chỉ là người dưng nước lã mà thôi.'' - Chỉ là người dưng sang con lại không về nước. Chỉ một câu nói ngắn gọn của Bạch Uyển đã đánh tan tuyến phòng ngự cuối cùng của cô. Phải, cô vẫn để tâm tới hắn ta. Hồ Tuyết Liên im lặng không nói gì, Bạch Uyển nhìn đứa con gái thở dài bất lực. chuyện này đành thuận theo ý trời vậy. Ở ngay phòng bên cạnh, Hồ Hiểu Tử đang nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng khi Bạch Uyển ôm cậu vào lòng rồi tắt điện. Trong bóng tối , đôi mắt tinh anh đó lại mởi ra. Trong đầu cậu đầy ắp suy tư. Hóa ra mọi chuyện là như vậy , có những lần cậu thấy mẹ mình gặp ác mộng. mồ hôi nhễ nhại, cậu chưa bao giờ thấy mẹ cậu khóc nhưng trong cơn ác mộng đó mẹ cậu đã khóc. Mẹ còn không ngừng gọi một cái tên ' Vân Phong'. Cậu biết đó là người quan trọng đối với mẹ, rất có thể là ba của cậu. Cậu cũng đã lên mạng tra thử nhưng thậy sự cái tên này rất nhiều, cậu không biết người nào mới là ba của cậu đây. Với lại nếu cậu tra ra thì sao chứ? Nếu người đó chỉ là qua đường với mẹ cậu , không cầm mẹ con cậu. Như lời mẹ cậu nói rằng trên đời này cậu không có ba thì sao chứ! Chẳng phải cậu sẽ làm mẹ buồn sao ??? Nhưng giờ đây cậu đã biết được mọi chuyện, cậu không ngồi yên được nữa. Mẹ với ba còn tình cảm, nếu không có a làm ông tơ bà nguyệt cho hai người thì để cậu làm vậy. Chuyện này cậu phải lên kế hoạch kĩ càng mới được. Hồ Hiểu Tử sau khi tính toán xong thì từ từ chìm vào giấc ngủ. Một tháng sau.... Tại lối ra sân bay quốc tế Thanh Thành, có một cậu bé mặc một bộ đồ thể thao năng động, trên lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ. Mắt đeo một cái kính đen, một tay đút túi quần đang nghe nhạc thong dong ra khỏi cửa sân bay. Tiếng chuông messenger không ngừng đổ, không cần nhìn cậu cũng biết là ai gọi tới. Cậu ấn nút nghe rồi vội vã tháo tai nghe để xa xa một chút. Đầu giây bên kia là một giọng lo lắng kèm tức giận. - Hồ Hiểu Tử , con đang ở đâu ? sao gờ này còn chưa về ? Đã bảy giờ tối rồi đấy. - Mẹ ., con nhớ bà quá , con tới chỗ bà chơi mấy ngày. Mẹ đừng làm phiền con nữa. Giọng Hồ Tuyết Liên từ trong điện thoại phát ra như muốn nổ tung. - Cái gì ? con tới Thanh Thành sao, con đứng yên ở đó cho mẹ . Không được đi đâu cả . Chờ cậu tới đón nghe chưa. Ngày mai bay về đây cho mẹ. Hồ Hiểu Tử biết thừa mẹ mình sẽ làm thế. nếu cậu không nhanh chuồn thì chắc chưa đầy ba phút người của cậu sẽ tới dẫn cậu đi mất. - Mẹ à . Tín hiệu kém quá. con cúp máy đây. Vừa dứt lời cậu đã ném điện thoại vào thùng rác. Còn các thiết bị điện tử khác cậu đã phá bỏ định vị rồi mới mang theo. Xong việc cậu yên tâm rời khỏi sân bay. Nhìn thành phố xa lạ trước mắt. cậu rất tò mò. Nhưng điều đầu tiên là phải tìm ba cái đã. Người đó tên là gì nhỉ? là Hàn Vân Phong của tập đoàn Hàn thị thì phải.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau