Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau
Bà liếc nhìn hai người họ vô cùng không vui. Giọng nói của bà đậm sự mỉa mai và châm biếm. ''Hôm nay Hàn tổng hùng hổ xông tới đây là cớ làm sao. Muốn khoe khoang với tôi rằng cậu sắp cưới vợ rồi à. Đã thế sợ tôi không tin còn dẫn cả vợ chưa cưới đang mặc váy cô dâu tới đây nữa chứ. Thật nực cười,Vợ chưa cưới của anh còn hùng hổ dám nói san bằng Biệt viện của tôi nữa. Các người xem lại đây là đâu, đây không phải là tập đoàn Hàn thị của các người. Hai ngươi thật sự phải quá đáng như vậy sao , hai người xem đây là cái chợ hay là nhà thờ. Tôi không phải là mục sư nên không muốn chứng dám hôn lễ cho hai người đâu. Mời hai người về cho, ở đây làm bẩm mắt tôi.'' Hàn Vân Phong từ đầu tới giờ vẫn không lên tiếng, anh đợi cho Bạch Uyển nói hết mới chậm dãi mở lời. - Mẹ à, cho con gặp cô ấy có được không.? Bạch Uyển tức giận tát Hàn Vân Phong thêm một cái nữa. trước kia bà rất hi vọng con gái bà sẽ đoàn tụ lại với anh ta. nhưng bây giờ bà không muốn, một chút cũng sẽ không. '' Hàn Vân Phong, ai là mẹ của anh vậy. anh muốn làm sao nữa, anh muốn cho con gái tôi chết không nhắm mắt được à. Hay là muốn nó độn mồ sống dậy chứng dám lễ cưới cho hai người thì mới chị rời đi.?'' Hàn Vân Phong bối rối vô cùng, anh trong đầu chỉ nghĩ tới Hứa Hân Hoan mà không để ý tới Giang Nhạn Sương vẫn đang lẽo đẽo theo mình. Bây giờ anh muốn giải thích thế nào cũng vio dụng. Anh đổi phương án. - Hồ phu nhân, cho con gặp mặt cô ấy một lần có được không ? Con gặp rồi sẽ đi. Bạch Uyển hất luôn chén trà trên bàn tới mặt cậu. - Hàn Vân Phong, cậu điên đủ chưa? Cậu muốn tôi tức chết cậu mới vừa lòng có phải không ? - Hồ phu nhân , con không có ý đó. từ ngoài cửa vang lên giọng nói tức giận nhưng đậm chất mỉa mai của Hồ Hiểu Tử . - Hàn tổng, miếu nhỏ như nhà chúng tôi không chứa nổi hai người đâu, mời hai người đi chỗ khác. Rồi một người đàn ông cao to đẹp trai phong độ bước vào, khiến Giang Nhạn Sương ngây ngốc. Vậy hóa ra đây là nhà họ Hồ nổi tiếng ở Thanh Thành. Cô đã nghe từ lâu mà chưa bao giờ để ý, bởi vì cô còn phải lo cho Hàn Vân Phong nữa. Hồ Hiểu Tử bước tới chỗ Bạch Uyển dìu bà ngồi xuống ghế Thấy con trai đã về, bà cũng không đôi co nữa mà ngồi xuống ghế uống trà xem con trai sẽ xử lí chuyện này như thế nào. Thái độ của Hàn Vân Phong vẫn kiên quyết như cũ. hôm nay nếu không tìm thấy Hứa Hân Hoan anh nhất định sẽ không đi. Hồ Hiểu Tử vẻ mặt cười cợt nhìn anh. '' Hàn tổng, anh và cô tình nhân bé nhỏ của anh tới đây để đưa thiệp mời à. Quả thật là có thành ý. Vậy thì chúng tôi xin nhận thiệp mời của anh vậy.. Bây giờ mong anh về cho. Mẹ tôi đã nhiều tuổi rồi, vốn không chịu được đả kích mạnh. Anh tới đây như vậy là muốn đòi mạng mẹ tôi có phải không ? Chị tôi trên trời có linh thiêng nếu thấy anh làm như vậy chắc cũng độn mồ mà sống dậy mất.'' Hàn Vân Phong biết lần này anh tới đây có lẽ quá đường đột. Đã thế lại còn có cái đuôi Giang Nhạn Sương đang bám sau lưng nữa chứ. Nhưg anh vẫn quyết định phải tìm được người mới thôi - Cho tôi gặp cô ấy, tôi gặp rồi sẽ đi ngay. Hồ Hiểu Tử cười phá lên. ''Hàn tổng, một năm đôi ba lần anh tới đều vì muốn gặp chị tôi. Hễ cứ nhìn thấy ai khả nghi là lại tới đây tìm. Anh khômg cảm thấy nực cười lắm sao???'' Quả thật một năm hai ba lần anh nhìn thấy cô, nhưng tất cả đều là do anh quá nhớ cô mà thôi. anh chưa hề gặp được cô. Hàn Vân Phong đành xin lỗi rồi rời đi. Giang Nhạn Sương vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh và nhà họ Hồ xảy ra mâu thuẫn sao. Chẳng trách những năm gần đây nhà họ Hồ đánh chủ ý lên Hàn thị thì anh đều nhường bước cho qua. Mỗi năm vào ngày mất của Hứa Hân Hoan anh đều biến mất không một dấu vết. Chẳng nhẽ cũng tới đây hay sao??? Vậy Hứa Hân Hoan và nhà họ Hồ có quan hệ gì ??? Hồ gia là gia tộc lớn mạnh lâu đời ở Thanh Thành, cái con nhãi Hứa Hân Hoan làm sao mà có quan hệ với họ được. Bỏ qua mọi chuyện, điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải nhanh chóng đi đăng kí kết hôn với Hàn Vân Phong. Chỉ cần có giấy chứng nhận kết hôn thì vị trí Hàn thiếu phu nhân mới thuộc về cô. Hàn Vân Phong bước ra khỏi nhà họ Hồ, anh quay về biệt thự của mình. Giang Nhạn Sương đã bị anh đuổi về, cô ta khóc lóc om sòm nhưng anh không hề quan tâm. Chẳng nhẽ anh đã nhìn nhầm rồi sao ??? Giang Nhạn Sương sau lần đó thì không tới nữa, thay vào đó cô ta đã chạy tới chỗ Dương Á Liên cầu cứu. Nhưng lần này dù cho Dương Á Liên có dọa sống dọa chết thì anh vẫn không về. Hồ Tuyết Liên sau khi đón được Vương Bảo đã tới sân bay tính quay về Mĩ, nhưng giữa chừng lại có một chuyện khiến cô phải ở lại đây một thời gian. David gọi điện cho cô nói là Linda bị người ta ám sát, giờ đang trong phòng cấp cứu. Người ám sát là tội phạm nguy hiểm trước kia bị cô bắt giữ. vì ghi thù với cô nên sau khi vượt ngục đã trả thù cô. Bây giờ kẻ đó đã đi tới Thanh Thành, David nhờ cô mang kẻ đó về cho anh ta. Chính vì thế mà Hồ Tuyết Liên mới ở lại Thanh Thành thêm một thời gian. Trong căn phòng trắng đen quen thuộc. Anh lấy chiếc hộp quen thuộc ra ngắm, nhưng khi mở ra anh lại hoảng hốt thực sự.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau