Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau
khuôn mặt Hàn Vân Phong từ ngỡ ngàng chuyển sang tối sầm lại. Là ai, là ai có lá gan lớn như vậy dám lấy đồ của anh. Món đồ này được anh xem như tính mạng mình, anh luôn luôn cẩn thận gìn giữ. Mới hôm kia anh còn cầm nó trong tay, căn phòng này cũng được anh đặt khóa đặc biệt. Người thường không thể nào vào được. Đồ của anh không tự dưng sẽ biến mất một cách dễ dàng như vậy... Hàn Vân Phong nhanh chóng đi tới phòng giám sát, xem lại cảnh quay mấy ngày hôm nay. Thật không ngờ trong một ngày mà có tận ba người đã ghé qua phòng của anh. Người đầu tiên là Bùi quản gia , tiếp theo là Thomas, tiếp đến lại là Giang Nhạn Sương . Vậy ruốt cuộc là ai đây ????? Hàn Vân Phong nhanh chóng gọi ba người bọn họ tới, Bằng mọi giá anh phải tìm lại được đồ vật mình đã mất. Nhưng chỉ có Bùi quản gia và Giang Nhạn Sương là có mặt. Khuôn mặt anh trầm xuống như mây đen bão táp đang chuẩn bị trút xuống bất cứ lúc nào. Giọng nói của anh lạnh lùng đến đáng sợ. Người đầu tiên anh hỏi là Bùi quản gia. - Chú Bùi, mấy ngày gần đây chú có làm chuyện gì có lỗi với tôi hay không? Bùi quản gia tự dưng bị hỏi như vậy quả thật không vui. Ông là người đã theo cậu từ khi cậu mới chỉ bảy tám tuổi. Ông xem cậu như người thân ruột thịt, tự dưng bị hỏi như vậy khiến ông vô cùng khó chịu. Ông nghiêm túc thẳng thắn đáp lại lời của Hàn Vân Phong. '' Thiếu gia, tôi đã nhìn cậu lớn lên từ khi còn tấm bé, nếu cậu không tin tưởng tôi thì tôi xin phép nghỉ việc. Tôi thề với trời chưa hề làm bất cứ việc gì có lỗi với cậu . Chỉ là hôm qua tôi đã giấu cậu tự ý vào phòng của cậu mà thôi.'' Hàn Vân Phong thấy thái độ thẳng thắn như vậy của Bùi quản gia thì đã biết chuyện này không hề liên can tới ông. Anh rời ánh mắt tới chỗ Giang Nhạn Sương . Giang Nhạn Sương biết anh đã biết chuyện bị mất chiếc lắc tay của Hứa Hân Hoan . Lòng cô thầm chửi rủa. 'Lại là vì Hứa Hân Hoan , con nhãi đó chết rồi mà anh còn chưa buông bỏ sao???'' Nhưng cô không hề lo lắng một chút nào. Chiếc lắc tay đó đã bị cô phi tang, có nằm mơ cũng chưa chắc anh sẽ tìm lại được. Giang Nhạn Sương giả vờ ngây ngốc nhìn Hàn Vân Phong. '' Anh Vân Phong, chuyện gì xảy ra ở đây vậy ??''. Hàn Vân Phong lạnh lùng chỉ hỏi một câu, giọng nói của anh làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương. - Hôm qua em vào phòng anh làm gì.? Giang Nhạn Sương tỏ ra đã hiểu vấn đề rồi 'À ' lên một tiếng. '' Anh hỏi chuyện này sao? Hôm qua em thấy cửa phòng anh mở, tưởng anh về rồi nên mới vào. Dù sao anh cũng đã đồng ý cưới em, nhưng em cảm thấy tâm trạng anh không vui nên muốn vào xem anh ra sao. Nhưng vào vừa bước vào cửa đã thấy Thomas lén la lén lút ở cạnh giường của anh. Cho nên em mới vào bảo cậu bé ra ngoài, xong rồi em cũng ra ngoài . Vậy tóm lại là đã có chuyện gì xảy ra ?'' Hàn Vân Phong chỉ vào chiếc hộp không bên cạnh mình, Giang Nhạn Sương lại tiếp tục diễn. 'Ý của anh là chiếc lắc tay trong chiếc hộp này sao??? Nó biến mất rồi sao ???'' Rồi cô ta cúi gằm mặt tỏ ra hối lỗi. ''Đều tại em hết, nếu lúc đó em yêu cầu thằng bé Thomas cho kiểm tra, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ. Là thằng bé đó, nhất định là nó đã lấy, ngay từ đầu khi thấy nó đứng ở đó em đã phải nghi ngờ rồi mới phải. Chắc nó hết tiền rồi nên mới trộm đồ của anh rồi bỏ trốn. Bao nhiêu năm nay anh có bị mất đồ đâu. Bây giờ chỉ có nó là người ngoài mới tơi. Ngoài nó ra thì không còn một ai khác nữa. cho nên mới sáng sớm mà nó đã muốn rời khỏi đây vội vã như vậy. Tại em quá chủ quan, anh Vân Phong, anh đừng giận em có được không ? Em sẽ cùng anh tìm thằng nhóc đó.'' Rồi Giang Nhạn Sương lại thêm mắm dặm muối khiến cho Hàn Vân Phong càng nghi ngờ là Hồ Vương Bảo đã lấy. Nhưng thực ra sau khi cô ta lấy được món đồ cũng không dám đi cầm cố vì sợ phát hiện. Đang loay hoay không viết phải xử lí nó ra sao thì thậy bất ngờ khi Tonny- bạn trai cũ của cô đã tìm tới cửa. Cô những tưởng rằng hắn sẽ rũ xương trong tù nhưng thật khômg ngờ hắn vậy mà đã trốn ra ngoài được. Đã thế còn tới tận Thanh Thành để tìm cô. Cô không thể nào cho Hàn Vân Phong biết đến sự tồn tại của hắn ta được. Thế là cô đã đưa cho hắn chiếc lắc tay để hắn cầm cố lấy tiền tiêu. Nếu mà hắn bị phát hiện chắc chắn Hàn Vân Phong sẽ giết hắn đầu tiên. Như vậy cô càng có lợi. Nhưng cô sẽ không thể nào ngờ được rằng chiếc lắc tay đó đang ở trong tay Hồ Tuyết Liên. Thực ra tên Tonny đó có một mối thù với Hồ Tuyết Liên. Hắn chính là tên tội phạm đã vượt ngục và làm Linda bị thương. Hồ Tuyết Liên không quay về biệt viện mà ở cùng với Tiểu Linh. Tại đây cô vừa điều hành tập đoàn từ xa qua video vừa tìm kiếm tên tội phạm đó. David đã gửi tài liệu của hắn sang cho cô Lần này hắn ta trở về là tìm người tình của hắn, điều cô không ngờ tới đó là Giang Nhạn Sương chính là người tình của hắn. Hôm nay người của cô đã tìm được địa điểm hắn đến để trao đổi đó chính là ở chợ đen. Qua điều tra cô biết được hắn tới đây để bán một món đồ, khi nhìn thấy món đồ mà hắn bán cô đã đứng hình mất vài giây. Lòng của cô đã trùng xuống, nặng trĩu. Cô cầm chiếc lắc tay quen thuộc đó lên, chiếc lắc cô đã từng xem như là bảo vật. Cũng là chiếc lắc cô đã ném vào đống lửa khi nó không còn phù hợp với cô nữa. Nhưng cô cứ nhĩ rằng chiếc lắc tay này đang nằm trong tay Hàn Vân Phong. Nó ở đây có nghĩa là sao??? Hàn Vân Phong có liên quan tới chuyện này không???? Nghĩ đến khả năng này tâm trạng Hồ Tuyết Liên khó chịu một cách khó hiểu, lòng cô bực bội kèm theo một chút xót xa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau