Sáng hôm sau, Tống Kiều thức dậy với cái đầu đau nhức. Lúc nhìn thấy mình trong gương, Tống Kiều suýt thì bị dọa sợ. Hai mắt cô sưng húp, mặt mũi bơ phờ hết sức khó coi. Sớm biết tửu lượng của Hạ Mẫn Hi kém thế cô đã chẳng uống nhiều rồi, đúng là mất mặt.
Tống Kiều rửa mặt mũi xong thì đi xuống tầng, thấy Kỷ Đình Dạ đã đợi sẵn ở bàn ăn thì cất tiếng chào hỏi:
- Kỷ Đình Dạ, buổi sáng tốt lành.
Kỷ Duệ ngẩng đầu nhìn cô, nhóc nhăn mày nói bằng giọng lo lắng:
- Cô Mẫn Hi ngủ không ngon sao?
Tống Kiều hôn má nhóc, cười đáp:
- Không sao, Duệ Duệ đừng lo lắng.
Hành động này của cô gần như mỗi sáng đều lập lại, nhưng hôm nay Kỷ Đình Dạ lại đặt biệt chú ý. Nghĩ đến cảm xúc mềm mại tối qua, ánh mắt hắn dần trầm xuống.
Tống Kiều vẫn không biết những suy nghĩ không mấy đứng đắn trong đầu Kỷ Đình Dạ, cô vừa ăn vức ngập ngừng hỏi:
- À này, Kỷ Đình Dạ. Tôi… tôi tối qua có làm ra hành động kỳ quái nào không?
Động tác của Kỷ Đình Dạ dừng lại, hắn chậm chạp ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tống Kiều:
- Cô không nhớ gì ư?
Tống Kiều gãi đầu, cười gượng:
- Ừ thì… tôi có một tật xấu là khi say sẽ quậy phá. Hôm sau lại quên mất mình làm những gì. Nếu gây phiền đến anh thì tôi xin lỗi nhé…
Cheng…
Kỷ Đình Dạ giằng mạnh dao nĩa xuống bàn ăn, âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-dai-boss/2692159/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.