Sáng hôm sau, cô thức dậy đi vào phòng vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân xong. Cô bước ra ngoài thì thấy bà Ba đã ở đây.
" Vú Ba, sao vú đến sớm vậy?"
Bà Ba vừa lấy cháo cho cô vừa nói: "Hôm nay, tôi không ngủ được nên dậy sớm nấu đồ ăn mang vào cho cô. Hôm nay, tôi có nấu bún riêu cho cô đó."
Cô vui vẻ chạy đến chỗ bà và nói: "Món này ngày xưa mẹ con hay nấu lắm nè."
Bà Ba nói: "Mẹ của cô chủ... mất lâu chưa?"
Cô nói: "Bà ấy... vẫn đang kề vai sát cánh bên con ạ. Vẫn luôn ủng hộ, khích lệ con mỗi khi con yếu đuối."
" Vậy còn bố con?"
Cô không do dự nói một cách thật đáng sợ: "Ông ta chết rồi."
" Sao bố cô mà cô lại gọi là ông ta?"
" Vì ông ta không xứng để con gọi bằng "bố".
Bà Ba thấy vậy nên không hỏi nữa.
" Cô chủ, cô ăn đi!"
Bà Ba bê bát bún riêu nóng hổi đưa cho cô. Cô cầm lấy và nói: "Con cảm ơn."
Cô liền ăn bát bún một cách ngon lành. Bà Ba nhìn cô ăn mà nhớ đến người con gái mất tích của mình. Cô ăn xong thấy bà khóc. Cô hỏi: "Vú Ba, sao vú lại khóc?"
Bà Ba dụi mắt và nói: "Tôi... tôi bị bụi bay vào mắt thôi."
Cô nghĩ bụng: "Trong căn phòng này khép kín như vậy làm gì có bịu. Chắc bà ấy lại nhớ đến mình. Mẹ ơi... con xin lỗi, hiện giờ con không thể nhận lại mẹ. Nếu bây giờ con làm như vậy, con sẽ bị lộ thân phận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai/1727625/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.