Chương trước
Chương sau
Hàn Thương Ngôn và Tư Thâm sau khi rời khỏi chỗ của Cẩu Đen thì họ ở lại nhà của Tư Thâm. Hàn Thương Ngôn cứ nhìn vào cái máy tính, anh rất mong chờ bọn họ tiết lộ thứ gì đó. Thấy bạn mình đang mong chờ căng thẳng, Tư Thâm an ủi rồi bảo: "Cậu cũng đừng lo lắng quá. Giờ cũng muộn rồi, tôi nghĩ bọn họ sẽ không trò chuyện bây giờ đâu. Tôi thấy mới có 2 tuần mà trông cậu kìa, sắp già bằng ông Hàn rồi đấy. Mà bố cậu chưa già tới mức vậy đâu. Đi ngủ thôi!" _ anh vỗ vai Hàn Thương Ngôn

Hàn Thương Ngôn vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn vào cái màn hình máy tính, ánh mắt vẫn mong đợi điều đó. Anh lạnh giọng nói với bạn thân

Cậu ngủ đi! Tôi không buồn ngủ."

Tư Thâm thở dài, bất lực lắc đầu rồi đứng dậy định bỏ vào phòng.

" Vậy cậu cứ ngồi ở đây chầu chực đi. Có biến gì thì gọi tôi nhé. Oáp!!"_ Tư Thâm mệt mỏi vươn vai, anh còn ngáp ngủ nữa

Anh vừa bước tới cửa phòng ngủ của mình. Bỗng chiếc máy tính đột nhiên phát ra tiếng, chiếc máy tính xịn, có loa khá to. Tư Thâm dỏng tai lên nghe thấy tiếng động cũng ba chân bốn cẳng chạy lại trước khi để Hàn Thương Ngôn gọi.

Ôi, suýt nữa là tôi đã bỏ qua chi tiết quan trọng rồi!"

Tư Thâm vội vàng ngồi xuống bên cạnh Hàn Thương Ngôn mà nghe ngóng cùng với anh.

Đã có động tĩnh rồi. Hàn Thương Ngôn trong lòng có chút vui mừng, anh sắp đòi lại công bằng cho vợ mình rồi.

Ở căn cứ của Cẩu Đen. Triệu Hành ngồi trên ghế, gương mặt vẫn có chút căng thẳng vì vừa nãy Hàn Thương Ngôn đột nhiên ghé thăm nhà mình, hắn ta suy nghĩ xem tại sao anh lại đột nhiên đến đây. Chả nhẽ, Hàn Thương Ngôn đã tìm ra manh mối quan trọng gì rồi sao? Đag căng thẳng suy nghĩ bỗng Triệu Long và các đàn em khác của hắn đã về. Tiếng nói chuyện ồn ào cắt đứt suy nghĩ của Triệu Hành. Hắn nhìn đám đàn em và tên em trai vô dụng của mình rồi gắn giọng quát: "ồn quá! Tụi mày chưa bao giờ được nói à?! Đúng là lũ vô công rồi nghề, chỉ biết ăn với phá!"

Tự nhiên bị chửi, cả lũ đơ người ra không hiểu, có chút ấm ức vì bản thân chúng đâu có vô dụng đến mức như thế chứ. Chưa kịp định thần lại, đại ca chúng lại bảo ra ngoài

'Đi, ra ngoài hết đi! Thằng Long ở lại!"

Bọn đàn em khó hiểu đi ra ngoài. Triệu Long thì ở lại xem anh trai nói cái gì với mình.



" Anh à, bọn nó ra ngoài hết rồi, anh có gì muốn nói vậy?"

Triệu Hành đạp tay xuống bàn, gương mặt có phần tức phận, hắn nói

Hàn Thương Ngôn vừa mới đến đây... Hắn ta chắc đã phát hiện ra gì đó rồi..." Triệu Hành tỏ ra bất an

Triệu Long nghe thấy tên anh thì trừng mắt sợ hãi, hắn nhìn anh trai rồi lo lắng: "Anh, hắn có làm gì anh không? Hắn nói gì với anh vậy?"

Triệu Hành tỏ ra bình tĩnh, hắn đặt tay lên bàn rồi nhìn về phía xa, gương mặt thâm hiểm bình tĩnh đáp: "Không. nhưng chắc chắn hắn ta đến đây là có mục đích. Có lẽ hắn ta đã phát hiện ra điểm nghi ngờ gì rồi."

Triệu Long cuống lên, hắn thúc giục anh trai: "Anh, anh còn không mau báo chuyện này cho ông trùm đi! Chúng ta thành lập sau Hắc Long, thế lực và địa vị của chúng ta trong cái thế giới ngầm này không được công nhận bằng họ. Em sợ... chúng ta sẽ bị xóa sổ.."

Triệu Hành nghe câu này liền tức giận, hắn thấy cái ly trên bàn thì tiện tay ném xuống đất. Thủy tinh rơi vỡ tung tóe trên sàn nhà, tiếng đồ vật vỡ khiến Triệu Long hoảng sợ. Hắn thấy anh trai hắn lúc này thật đáng sợ, con mắt của Triệu Hành đỏ ngầu trông vô cùng dữ tợn. Sợ rồi, hắn sợ rồi, không dám bép xép nữa. Triệu Hành ghét nhất đó là bị người khác không công nhận, hắn ta lại càng nảy sinh sự đố kị gay gắt với Hàn Thương Ngôn. Sau khi bình tĩnh lại một chút, hắn tự cúi người xuống nhặt đống thủy tinh vỡ do mình gây ra. Triệu Long thấy cảnh này lúc trước vừa ghê sợ anh mình giờ lại cảm thấy thương xót.

Từ nhỏ Triệu Hành đã được đặt kì vọng vào quá nhiều vì hẳn là con một, bố mẹ hắn hiếm muộn mất bao nhiêu lâu mới sinh ra được hắn. Bản thân hắn thành ra như bây giờ cũng có nguyên nhân. Triệu Hành bị áp lực khi bố mẹ cũng nào cũng áp đặt, so sánh, không bao giờ công nhận hắn làm tốt một việc gì cả. Điều này khiến hắn bị tổn thương tâm lý trầm trọng, đã có lúc hắn bị trầm cảm nặng phải điều trị ở bệnh viện Tâm Thần. Bố mẹ hắn trong một lần đi thăm hắn bỗng bị tai nạn không qua khỏi. Hai anh em không chốn dung thân, họ hàng hai bên nội ngoại ghét bỏ. Triệu Hành năm 17 tuổi chưa học hết cấp ba, dẫn theo đứa em trai 10 tuổi của mình đi mưu sinh kiếm ăn. Cuối cùng họ lâm vào bước đường phải làm xã hội đen.

Quay lại với thực tại...

Triệu Hành củi nười nhật mảnh thủy tinh nhỏ trong ghế thù bỗng thấy một tia ánh sáng màu đỏ nhỏ chiếu xuống sàn nhà. Mắt hắn sáng lên như phát hiện điều gì đó, hắn thò tay vào trong gấp rút gỡ nó ra khỏi gầm ghế sofa. Triệu Long thấy anh mình loay hoay, định mở miệng hỏi thì Triệu Hành đột nhiên đứng dậy ra kí hiệu im lặng. Hắn nhìn phát nhận ra ngay đó là máy ghi âm mini. Triệu Long cũng không phải ngốc đã nhanh chóng phát hiện, hắn nhìn anh trai như muốn hỏi giờ phải làm sao. Triệu Hành xâu chuỗi mọi sự việc hôm nay sảy ra, hắn ta hiểu rồi.

'Không nói nữa, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta. Cái chết của vợ Hàn Thương Ngôn người đứng đằng sau là ông trùm không phảu chúng ta!"

Triệu Long cũng rất phối hợp ăn ý, hắn cũng nói vào: "Anh nói đúng, em xin lỗi nãy em làm hơi quá. Nhưng chúng ta không hề có liên quan đến chuyện này ha?"

Triệu Hành và Triệu Long nhìn nhau đầy sự sung sướng. Hàn Thương Ngôn và Tư Thâm ở đầu dây bên kia nghe được những lời này thì tức giận vô cùng, đặc biệt là anh. Anh không thể giữ được bình tinh, khi nghe thấy người chủ mưu đó lại là ông trùm. Anh không suy nghĩ lại, xâu chuỗi lại sự việc mà đứng dậy muốn đi làm rõ sự việc rõ ràng với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.