Tang lễ đã xong. Mọi thứ xong xuôi, khi mọi người đã ngủ. Hàn Thương Ngôn mới lén lút bước ra khỏi nhà để tới bệnh viện thăm vợ, anh phải trèo cổng sau rồi gọi đàn em tới đón.
Ở trong bệnh viện, Hàn Thương Ngôn phải đeo khẩu trang đen lén lén lút lút đi tới phòng bệnh của vợ. Đàm em của anh đang canh gác cũng không nhận ra anh mà vội vàng tung chiêu. Hàn Thương Ngôn nhanh chóng nắm được tay của đàn em, anh kéo khẩu trang xuống cau mày nói: "Tôi đây!"
Tên đàn em thấy vậy thì vội bỏ tay xuống mà xin lỗi. Hàn Thương Ngôn cũng gật đầu bỏ qua. Anh đi vào trong phòng bệnh của vợ, ánh đèn lu mờ khiến anh không thể thấy rõ vợ mình. Càng tới gần vợ, cảm giác tội lỗi đau khổ ngày càng chiếm trọn cả tâm trí anh
Nhìn người vợ đang bất động nằm trên giương bệnh, trên người còn đang toàn là sự hỗ trợ của máy móc. Hàn Thương Ngôn đau khổ đến chết lặng,anh quỳ xuống bên cạnh giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay xanh xao của vợ rồi rơi nước mắt. Hàn Thương Ngôn bất lực trách bản thân vô dụng,anh xin lỗi cô rất nhiều. Anh không biết khi cô tỉnh dậy, anh và cô sẽ đối mặt với nhau ra sao đây'Vợ ơi, anh xin lỗi. Tất cả là tại anh, đều tại anh, giờ em tỉnh lại em hận anh thấu xương thì phải làm sao đây?"
Anh im lặng ngồi bên cạnh vợ, ngắm nhìn gương mặt của vợ, tay anh vẫn nắm lấy tay của cô. Cứ nghĩ đến lời bác sĩ nói, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai-phan-2-/3616424/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.