Cả một ngày họ đã không nói chuyện với nhau. Giai Ý cô buồn tủi nằm trên giường mà khóc. Còn Hàn Thương Ngôn lo lắng vẫn ngồi ở ngoài cửa. Quản gia Trình nhận thấy sự việc lần này căng rồi. Bà gọi anh xuống ăn cơm thì anh tỏ ra chán nản đáp: "Dì cứ ăn đi ạ. Con không đói."
Quản gia Trình nhìn dáng vẻ của anh thì chỉ biết lắc đầu. Bà quay người đi xuống nhà. Hàn Thương Ngôn lấy hết can đảm một lần nữa, anh gõ cửa cô lịch sự hỏi: "Giai Ý à, em mở cửa đi. Ăn một chút gì đó. Nếu không em sẽ đói chết mất. Cả ngày hôm nay em đã không nhìn mặt anh rồi, chẳng lẽ em không biết đói sao?"
Cô nghe anh nói vậy thì im lặng không đáp lại. Cô bịt lấy tai không muốn nghe bất cứ lời nào từ anh. Nhưng bụng cứ cứ kêu "ọt ọt"
Hàn Thương Ngôn anh sợ cô đói nên xuống nhà lấy cơm và thức ăn cho cô để trước cửa. Anh còn bảo: "Hiện tại, anh biết em không muốn nhìn mặt anh nên anh sẽ đi. Đồ ăn anh để bên ngoài, em đói ra lấy mà ăn. Anh sẽ không khiến em chướng mắt đâu."
Hàn Thương Ngôn không nỡ rời đi nhưng cô đang ghét anh như vậy. Anh cũng phải lùi bước.Tiếng bước chân càng ngày càng đi xa. Giai Y cô nằm trên giường thề có chết cũng không lấy đồ ăn của anh. Cuối cùng, cô quyết định ngủ cho quên đi cơn đói. Cô mở ngăn kéo ra, lấy trong đó lọ thuốc ngủ rồi lấy hai viên uống. Vài phút sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai-phan-2-/3591175/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.