Mấy ngày không có Huỳnh Cao Mẫn. Cuộc sống của anh và cô rất vui vẻ. Ông Hàn bị bà quản lý không giám làm gì cô cả. Mà sau một 1 chung sống, ông cũng dần có cảm tình với cô. Tối hôm nọ, Giai Ý cô đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn rồi thẫn thờ nhìn ngắm trăng sao. Hàn Thương Ngôn anh ở trong nhà không thấy cô đâu.
Trong lòng đinh ninh chắc cô ở ngoài vườn rồi. Anh vội vàng chạy ra ngoài tìm cô. Anh thấy cô đang ngồi trên xích đu thì bỗng không dám tới gần. Anh núp vào một bụi cây gàn đó rồi quan sát cô. Cô bỗng nhiên đứng dậy, tay bám vào cái xích đu rồi khó khăn từng bước đi lại. Anh đứng từ xa, không hề thấy cái nạng gỗ đâu, biết chắc là cô đang tập đi mà không dùng tới nạng nữa.
Cô bám vào xích đu đi được 1-2 bước gì đấy rồi ngã cái nhào. Cô không trách móc hay ghét bỏ đôi chân mà vội bám vào cái xích đu đứng dậy lần nữa. Lần này, cô hai tay ra để giữ thăng bằng tốt hơn. Cô cứ tập đi tập lại, ngã tới cả chục lần cũng không biết chán. Hàn Thương Ngôn thấy cô ngã hoài cũng thấy thương liền đi ra giúp đỡ.
" Uỵch" _ cô lại ngã rồi
Như thói quen, cô đưa tay nắm một vật gì đó để đứng dậy. Lần này khác rồi, anh nhanh tay đỡ cô dậy. Rồi nhẹ nhàng nói: "Để anh giúp em."
Cô ngại ngùng nói: "Thôi không cần đâu. Anh vào nhà nói chuyện với hai bác đi."
1
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai-phan-2-/3591162/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.