" Tí tách"
Giai Ý ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời đang mưa. Cô nhớ lại lời mà Hồ Thanh Trà nói: "Chân lâu khỏi như vậy đừng nói là bị liệt đó nha?"
Lời nói của ả khiến cô nghi ngờ bản thân. Cô nhìn xuống đôi chân của mình rồi lấy tay véo. Nhưng kết quả lại không có cảm giác gì. Gương mặt cô trở nên nghiêm trọng.
" Chẳng lẽ đó là thật?"
Trong lòng cô rấy lên nghi ngờ. Cô lấy điện thoại, tay không ngừng run rẩy bấm số
" Alo, Giai Ý à, em gọi chị có việc gì vậy?"
Giai Ý cô nghi ngờ hỏi quản lý của mình: "Chị à, chân em sao gần 2 mà chưa thấy có chuyển biến gì vậy?"
Quản lý cau mày lo lắng nghĩ bụng: "Sao tự nhiên lại hỏi mình vậy. Không lẽ nó phát hiện chăng."
Cô ấy liền phủ nhận và trấn an Giai Ý: "Em nhạy cảm quá rồi. Chỉ là cơ địa của em yếu nên hồi phục lâu thôi. Mới hôm trước đi tháo bột rồi mà. Em yên tâm ăn uống đầy đủ vào, uống cả thuốc bác sĩ kê cho nữa. Nhất định sẽ có chuyển biến tốt thôi!"
Giai Ý không nhận được thông tin liền cúp máy. Cô nhìn xấu chân của mình rồi nhắm mắt hy vọng: "Mong là chuyện xấu sẽ không sảy ra với mình."
Tuy đã trấn an bản thân nhưng sự nghi hoặc trong cô vẫn không tài nào dập tắt.Cô đi ra khỏi phòng. Đi qua phòng của Hàn Thương Ngôn, cô chợt nhận ra mình đã sót thứ gì. Cô mở cửa phòng anh ra, căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai-phan-2-/3591136/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.