Nhưng sau khi tôi nghe xong, cảm thây chồng tôi cũng có chút oan ức.
Cô nói xem, anh ây trong sạch mây chục năm lại bị cô nhìn trúng, ngay cả kết hôn rôi cô vận muôn làm người phụ nữ xâu xa đến phá hoại gia đình của anh ấy, thật đáng thương, may mà tôi rộng lượng, chỉ bắt anh ấy quỳ bàn giặt một đêm mà thôi.”
Nam Liêu: “Vân Thư, cô muốn tôi ngưỡng mộ cô sao?”
Vân Thư khẽ lắc đầu với vẻ ngây thơ: “Tại sao tôi lại phải khiến cô ngưỡng mộ tôi chứ, tôi đang khiến cho cô ghen tị với tôi”
Tạ Mẫn Tây không nói gì, cô ấy chỉ cân có trách nhiệm ở cạnh chị dâu là xong. Hai người tùy ý cãi cọ, dù có thê nào thì Nam Liêu cũng không thể chiếm được ưu thê.
“Chẳng lẽ Tạ Mẫn Hành không nói với cô đêm đó chúng tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vân Thư: “Công chúa, nước Bắc chúng tôi có một loại da nhân tạo, cô cần không? Tôi tặng cô miễn phí?”
Phụt, ha ha.
Tạ Mẫn Tây không nhịn được.
Thực sự rất xin lỗi.
Chị dâu của cô ấy đang nói Nam Liêu không biết xấu hỗ.
Nam Liêu: “Chúng tôi không xảy ra chuyện gì nhưng việc giữa anh ây và Cao Duy Duy cô cũng không để bụng sao?”
Lần này Vân Thư nhìn thẳng vào Nam Liêu, ý cười trong ánh mắt cô ngày càng nhiều, Nam Liêu thấy thế trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
Tướng phu thê, nụ cười xấu xa của Vân Thư bây giờ rất giống với Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3374735/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.