Nhìn thấy bên trái lão phu nhân Nghi Cung là bà Tạ và Tạ Mẫn Tây, bên phải là Vân Thư lạ mặt, Tùng lòng bọn họ nảy sinh so sánh: “Tạ Mân Hành thật có phúc.”
Không phải Tạ Mẫn Hành rất có phúc Sao, người có dung mạo mĩ miêu như Nam Liêu cũng phải thuận theo anh.
Anh đã cưới được người còn xinh đẹp hơn cô ta.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.
Nam Liêu theo sau cha, cô ta kiêu ngạo ngắng đầu nhìn chằm chằm Vân Thư. Trong lòng không thể kiểm soát được ngạo mạn và tự cao tự đại, nhìn đi, cha của cô ta là quốc vương, Vân Thư chỉ là thiên kim của một tập đoàn nhỏ bé ở nước Bắc.
Xét về thân phận, cô ta đã áp đảo Vân Thư bội phân.
Vân Thư cũng thấy ánh mắt đầy tự kiêu của Nạm Liêu, cộ không hệ sợ hãi nhìn thẳng vào mắt cô ta, hỏi: “Cô chính là công chúa nước Nam?”
“Đúng, cô là ai, đến từ đâu? Tại sao lại đứng bên cạnh bà ngoại Nam Cung, không hiểu lễ nghĩa sao?”
Xem xem cô biết được bao nhiêu lễ nghĩa.
Hôm nay đến tham dự bữa tiệc sinh nhật vì muôn nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, cô ta đã suy nghĩ rật nhiều và không ngừng tự nói với bản thân khi gặp Tạ Mẫn Hành phải dịu dàng, đoan trang.
Có lẽ Tạ Mẫn Hành sẽ bị mê đắm, sau đó vứt bỏ Vân Thư, xin quay lại với cô ta.
Vân Thư cảm thấy rất nực cười, đầu óc của cô công chúa này có vấn để rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3374732/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.