Trong rừng cây che khuất lại có một cánh công sắt lớn, chỉ có hệ thống mới có thê mở ra, con người căn bản không mở được.
Sau khi mở cổng ra mới nhìn thây diện mạo thực sự của Lư Sơn, ở đây toàn đồi núi chập chùng, đường núi là một vòng lớn, vây quanh là đám đông, đường đua mà Vân Thư sẽ so tài theo chính là con đường trên núi..
Tạ Mẫn Hành đi đến sau hậu đài, muốn bắt Vân Thư nhưng lại để vụt mắt thời cơ.
Chiếc loa vang lên một tin tức khiến cho người trong chợ đen phần chấn: “Tiền cược tối nay lên đến khoảng hai mươi bồn triệu, cao nhất trong lịch SỬ, không chỉ như thế, ‘cái đuôi và ‘bà dì” của chúng ta lại xuất hiện trên đường sau hai năm, chúng ta đến đây cược xem “cái đuôi” gươm quý không bao giờ củn hay là ‘bà dì” như làn sóng mạnh mẽ sẽ giành chiến thắng tôi hôm nay.”
Tạ Mẫn Hành vẫn nhớ chiếc xe mà “bà dì’ lái.
Người ở trong xe cho dù có hóa thành tro thì Tạ Mẫn Hành vẫn nhận ra, chiếc khẩu trang đã che đi gò má thanh tú của Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành đi đến chỗ của MC: “Dùng cuộc đua lại, tôi trả năm mươi triệu.”
MC bị câu nói bắt ngờ của Tạ Mẫn Hành làm cho giật mình.
Nhìn thấy số lượng người xem nhiều như thê, mặc dù năm mươi triệu rất hấp dẫn, nhưng…
“Một trăm triệu!” Tạ Mẫn Hành nói ra một lời hùng hồn.
MC ngạc nhiên che miệng lại: “Anh đợi một chút, tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3343457/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.