Tạ Mẫn Thận thở dài: “Anh, đến lúc đó có lẽ phải nhờ chị dâu giúp đỡ em.
Một mình em không thê đôi phó với mẹ.”
Tạ Mẫn Hành vỗ vai Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, em cứ xem như là đang.
mơ một giấc mơ đẹp đi, đất nước sẽ không để một nhân tài như em thực sự buông thả đâu.”
“Anh đi gọi điện lại cho chị dâu em, em thu dọn đồ đi, hôm nay chúng ta vê nhà.”
Khu mới, thành phố A, nước Bắc, Vân Thư xem đi xem lại đoạn video cô lái xe lúc nãy và không ngừng điều chỉnh, cuỗi cùng đã phát huy rất tốt ở ba vòng cuồi cùng.
“Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”
Vân Thư hỏi Tiêu Hoa.
Tiểu Hoa chỉ vào chiếc mô tô ở hướng lùm cỏ: “Lão Hoa ở đó.”
Buôi tôi, Vân Thư tắt điện thoại vì muốn để cho bản thân tập trung hơn.
Cô đã ngủ cả ngày, sau khi có con, cô luôn có cảm giác buồn ngủ!
Dường nhự thế nào cũng có cảm giác ngủ không đủ.
Kỹ năng lái xe của cô đã nhanh hơn bôn mươi giây so với thành tích năm ngoái, cô có thê dễ dàng vượt qua khi đôi mặt với chướng ngại vật và sự theo dõi, vì vậy ban ngày cô không tập luyện, sau khi thức dậy ở nhà, cô xuông tâng ăn cơm.
Lúc đó, cô nhìn thấy điện thoại bị tắt máy lập tức càu nhàu Tạ Mẫn Hành một trận, sau đó tiếp tục lên tầng đi ngủ.
Tám giờ tối, thâu đêm ở chợ đen, phía bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3343453/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.