Ba mẹ ly hôn, anh sẽ không còn nhà.
Nhưng nếu để bà Tạ chịu đựng như vậy, lạ Mẫn Hành thà răng mẹ ly hôn, sông ung dung tự tại.
“Được, ly hôn đi.” m thanh Tạ Mẫn Hành khàn khàn mà tràm thấp.
Vân Thư cách màn hình nghe được trái tim Tạ Mẫn Hành tan vỡ, cô thương xót Tạ Mẫn Hành kiên cường.
Vân Thư không biết khuyên phân hay là khuyên hòa, sau khi nghe được âm thanh của Tạ Mẫn Hành, cô lại không muôn bà Tạ ly hôn.
Con người đều là loại động vật ích kỷ, phản ửng đầu tiên của Vân Thư là quan tâm đến phản ứng của chồng.
Bà Tạ nhìn dáng vẻ hoảng hốt luống cuồng của Vân Thư, bà ấy cười cười nói: “Tiểu Thư, Mẫn Hành có thể cưới được con là phúc khí của thằng bé.”
Vân Thư nhìn bà Tạ, muốn mở miệng nói gì đó, lại không nói nên lời.
Lúc bôn giờ sáng, ông Tạ nhận được điện thoại nhà họ Tạ gọi cho ông ấy: “Phu nhân đã trở về. Lão gia cũng mau trở về đi.”
Ông Tạ không ngừng lái xe trở về, chỉ sợ chậm một giây.
Vừa tiền vào nhà đã nhìn thấy Mẫn Hành Tiểu Thư còn có ba RÌHH ở đây, bà Tạ ngôi ở bên cạnh Vân Thư.
Sắc mặt ông nội Tạ tức giận thành màu gan lợn.
Trên bàn đặt một phần hợp đồng, Tạ Mẫn Hành cầm lên đưa cho ông ây: “Ký tên đi.”
Ông Tạ không biết là cái gì, ông ấy chỉ thấy mọi người đều nhìn ông ấy, ông Tạ mở trang đầu tiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3331978/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.