Bà Tạ lau mặt, nói: “Tiểu Thư, cho mẹ mượn điện thoại của con dùng chút.”
Vân Thư đưa qua.
Bà Tạ gọi cho phu nhân Nam Cung nước Nam: “Mẹ, con là con gái mẹ.”
“Con đã quyết định ly hôn. Lúc còn trẻ những lời mà mẹ nói, con vẫn còn nhớ, nuôi dưỡng Mẫn Hành Mẫn Thận Mẫn Tây lớn rôi, hiện tại ba đứa trẻ đều có thể dựa vào bản thân, hiện tại Mẫn Hành đã rất thành công , Mẫn Thận cũng là anh hùng, bọn trẻ đều sẽ bảo vệ tốt cho Mẫn Tây.”
Trong phòng khách hoa lệ của nước Nam, một bà già mặt mày tinh xảo là lão phu nhân Nam Cung, bà ấy rũ mí mắt xuống, trong lòng cảm thán nói: Chung quy hôn nhân của đứa nhỏ cũng đã kết thúc.
“Con à, mẹ xin lỗi con, xin lỗi những lời đã nói với con lúc con còn trẻ. Bây giờ dù con làm gì, mẹ đều ủng hộ con. Em trai của chúng ta cũng sẽ luôn ủng hộ con.” Bà cụ mặt mày tinh xảo nói xong chậm rãi cúp điện thoại.
Bá tước Nam Cung tóc bạc đi xuống cầu thang, ông ấy hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Con gái chúng ta, con bé muốn giải phóng, chúng ta phải chúc mừng con bé.” Phu nhân Nam Cung cười nói xong, đứng dậy tao nhã đi về phòng ngủ của mình.
“Giải phóng?” Bá tước Nam Cung khôngï hiểu là có ý gì, ông ấy lắc đầu bước ra cửa.
Vân Thư nhìn bà Tạ trong gương chiếu hậu MiHg chớp mặt: ‘Mẹ, mẹ vừa nói cái gì?
“Tiểu Thư, mẹ mệt rồi. Không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3331977/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.