Sau đó, Tạ Mẫn Tây không yên tâm lại lần nữa nhìn lầy Vân Thư, lân này Vân Thư gật đầu với cô ấy, khích lệ cô ấy rất giỏi.
Tạ phu nhân chỉ nghe được một chút, hận không thể đồ dầu vào nhà Lưu Hạo Trạch, cục cưng của bà ấy lại muốn làm việc cho bọn họ, hầu hạ bọn họ, đúng là đáng chết.
Ông Tạ dùng sức gõ chén trà quý giá trên bàn trà: “Mẫn Hành, chuyện này không thể bỏ qua được. Bắt buộc phải. khiến bọn họ gánh chịu hậu quả.”
Ông nội Tạ mang theo đồ kinh điển của ông ấy bước vào phòng khách từ hậu viện: “Khàn rồi câm rồi, còn không biết về nhà.”
Đồ kinh điển của ông nội Tạ chính là cây gậy quyền luyên không rời, với bác quản gia không rời thân, còn có hạt đào ông nội hay đùa nghịch trong tay.
Hạt đào là do một người bạn cũ của ông nội tặng, ông nội Tạ yêu quý không ngừng, lúc một mình, ông ây có thê chơi cả buôi chiều.
Vân Thư cách gần nhất, thầy ông nội Tạ xuất hiện, cô nịnh nọt chạy lên đỡ lấy ‹ ông nội Tạ: “Ông nội, bọn con sai rồi.
Ông nội Tạ vừa nghe thấy giọng nói, khiệp sợ cúi đầu nhìn Vân Thư: “Sao con cũng khàn giọng rồi?”
“Vâng.” Vân Thư gật đầu: “Đêm qua gió lớn quá.”
“Gió lớn thì không biết về nhà à, phải.
khiên ông nội lo lăng cho bọn con mới được à. Sao bọn con lại không nghe lời như vậy.” Lúc ông nội Tạ tức giận thường có thói quen dùng gậy gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093315/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.