Tạ Mẫn Thận không trở về phòng ngủ, mà đi đến phòng ngủ với Tạ Mẫn Tây, anh ấy muốn biết chuyện cụ thể.
Kế hoạch Vân Thư tính toán cả ngày vận chưa dùng đến, trở về phòng nằm xuống sô pha đã ngủ thiệp đi, cho đến bữa tối.
Trên bàn ăn, ông nội Tạ cười ha hả khen Vân Thư: “Con nhóc con nhanh nhẹn đó.”
Vân Thư đang ăn thức ăn, trong miệng vẫn đang còn nhai rau, nhìn cái này nhìn cái kia, sau đó tay kéo lấy áo sơ mi của Tạ Mẫn Hành ở dưới bàn ăn: “Tạ Mẫn Hành, ông nội lại muôn phê bình tôi sao?” Không phải nói ăn không nói chuyện à, sao ông nội lại tự phá vỡ quy củ vậy.
Tạ Mẫn Hành nhìn lấy móng vuốt nhỏ trên áo của mình, trong lòng bỗng có tâm tư muốn chọc ghẹo cô: „ Gọi chồng, thì tôi sẽ nói cho cô.”
“Chồng!” Tạ Mẫn Hành vừa dứt lời, Vân Thư đã mềm mại kêu lên, hai mắt sáng như sao nhìn chằm Tạ Mẫn Hành chớp chóp, tiếng gọi này, khiến trong lòng Tạ Mẫn Hành như có một chú mèo, cào cào trong lòng anh bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên trong lòng tê dại như vậy.
Tạ Mẫn Hành bỗng ấm áp khác thường, yết hầu chuyên động, anh gắp một viên thịt viên đặt vào đĩa của Vân Thư, âm thanh nhẹ nhàng từ tính vang lên trên đỉnh đầu: “Ông nội đang khen cô.”
Ngôi sao trong mắt của Vân Thư biến thành vẻ si mê, cô khó hiểu: “Tại sao?” Cô chẳng làm chuyện tốt gì cả, đương nhiên là cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093313/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.