Đến đây.” Tạ Mẫn Tây chân trần đuỏi theo Vấn Thư, chặn ở cửa, lại mời Vân Thư vệ phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Thư hỏi.
Tạ Mẫn Tây thẳng thắn một phần: “Chẳng phải là dựa vào bản thân đề trở về : Thương Kiều saol Em đang tìm Ca GHẾ: “Em cười ngây ngô với điện thoại thì có cách gì?”
“Em nói chuyện với bạn, cậu ấy đã đưa ra chủ ý giúp em.”
“ÒI” Tiếng ồ này của Vân Thư có ý đùa giốn.
Mặt Tạ Mẫn Tây đỏ như lửa đốt đám mây.
Hai người họ lại ầm ï trong phòng nửa ngày, Vân Thư vôn muôn chuyên hóa chuyện lung tung trong đầu, kết quả lại bị đuôi về phòng.
Tạ Mẫn Hành đã vào phòng nằm, thấy Vân Thư trở về, tay lật tờ báo KHỏN ngừng: “Còn tưởng lại muốn tôi bê em về chứ.”
“A, toàn thân mùi nước hoa, em không thèm anh bề đâu.”
Tạ Mẫn Hành ngước mắt lên: “Em ghen sao?”
“Không có.” Trả lời quá nhanh, tiết lộ suy nghĩ nhỏ trong lòng, ánh mắt Văn Thư nhìn xung quanh: “Anh xem em là ngốc sao? Ghen của ai không ghen, đi ghen anh làm gì? Mặt mày anh cũng lón đó.”
Nói xong, Vân Thư đưa tay gãi tóc, cảm thây lời giải thích của cô hơi dư thừa, cảm giác như vẽ chân cho rắn.
Mà Tạ Mẫn Hành lại cảm thấy. lời giải thích này như điểm mắt cho rồng.
Vân Thư cảm thấy không thể nói nữa, cho nên trực tiệp lên giường kéo chăn: “Ngủ thôi.”
Tạ Mẫn Hành nhìn túi thịt phông lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093208/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.