Tạ Mẫn Hành nhìn cô: “Vân Thư?
Vân Thư?”
Không ai trả lời.
Đã ngủ thiếp đi.
Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư ngủ, bản thân cũng không biết tại sao lại cười ngốc, hình như nhìn thấy cô, tâm trạng sẽ rất tốt, không có áp lực, chỉ có nụ cười và ánh sáng.
Tạ Mẫn Hành nâng đầu cô lên, dùng cánh tay của mình làm gôi, ôm cô vào lòng, hồn lên trán cô, nhớ đến những lời hôm nay của Cao Duy Duy, Tạ Mẫn Hành lại rụt cánh tay lại, thô ngay ý nghĩ muốn bề Vân Thư lên giường.
Trong đêm tối, có những chuyện càng ngày càng không thê làm theo bản thân, không biết từ lúc nào mà đã bước ra khỏi con đường ban đầu.
Tạ Mẫn Hành dựa trên sô pha, rõ ràng phòng ngủ rất tối nhưng anh cứ như kính hiển vi, có thể nhìn thấy vẻ ngọt ngào của Vân Thư khi ngủ, có thê nghe thấy hơi thở nhè nhẹ thanh khiết của cô.
Phía bên kia, đêm nay là một đêm khó ngủ đối với Cao Duy Duy.
Trời vừa sáng, Vân Thự phát hiện mình .. ngủ trên ghế sofa, võ võ ngực nhỏ giọng nói: “May mà không mộng du.”
“Chào ông nội, chào mẹ, chào Mẫn Thận.” Vân Thư thấy chỉ có ông nội Tạ, Tạ phu nhân với Tạ Mẫn Thận ở phòng án, lập tức chào hỏi từng người một.
Qua một đêm Tạ phu nhân cũng bình tĩnh lại: “Mau ăn cơm đi.”
“Mẫn Tây đâu mẹ?” Vân Thư hỏi.
Ông Tạ với Tạ Mẫn Hành có khả năng đi sớm, không thấy là chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093206/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.