Án tượng của Vân Thư đối với B lão nhị không tồi, là một quân tử dịu dàng, đẹp trai xuất thần. Mà chỉ có một cảm giác với Tần Ngũ, đó là chơi cùng rất vui.
Sau khi ăn xong, đám người bị Tạ phụ nhân cưỡng chê ra lệnh ngôi xuống nói chuyện.
Tần Ngũ hỏi: “Chị dâu, chị rõ ràng mới hai mươi, nhìn qua còn tưởng mười tám, tại sao lại kêt hôn với Tạ lão đại? Anh ấy sắp đầu ba rồi, lớn hơn chị tận tám tuôi, có thiệt thòi lắm không?”
Vân Thư gật đầu: “Thiệt thòi chứ, nhưng tôi rất bao dung, có thê chấp nhận. Hơn nữa, không kết hôn với anh ấy, tôi sẽ phải kết hôn với Đàm Nhạc? Đừng đùa, tôi chỉ là con dâu bọn họ mua về thôi.”
Vân Thư nói vô tâm nhưng người nghe lại có ý.
Tạ Mẫn Tây có chút tự trách, vậy mà trước đây còn nói nhiều câu nghiêm trọng như vậy với Vân Thư.
Tạ Mân Hành lại tập trung vào câu trước: Không gả cho anh thì gả cho Đàm Nhạc, rỗt cuộc Đàm Nhạc có quan hệ gì với cô ấy?
Tần Ngũ ngồi sát vào Vân Thư, bắt đầu nỏi xấu Tạ Mẫn Hành với cô: “Tạ lão đại ngoại trừ dáng vẻ đẹp trai một chút, thì còn có ít tiên không sạch sẽ, thật chẳng có ưu điểm gì.”
“Muốn lập gia đình phải tìm người như vậy, nhìn đẹp mắt một chút lại có tiền. Ví dụ như mấy đứa muốn lấy vợ trông xinh đẹp một chút, dáng người cũng đẹp một chút cũng thế thôi.”
“Chị dâu, tôi kết hôn là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093173/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.