Mặt Vân Thư lập tức đỏ bừng, cô đang ngồi trên đùi Tạ Mẫn Hành, lại còn trêu đùa với mọi người như vậy, chẳng khác nào đang ném hết thể diện đi.
“Khát không?” Tạ Mẫn Hành âm trầm hỏi lại.
Vân Thư ngây ngốc gật đầu: “Có.”
Tạ Mẫn Hành bưng cốc nước trong tay anh lên, đưa đên bên miệng Vân Thư: “Uống từ từ thôi.”
Vâng.” Vận Thự không động tay, cứ thê cúi xuông uông nước trong côc trên tay Tạ Mẫn Hành.
Trong đầu mọi người đều đang điên cuông chửi bới: Show ân ái cũng thật nhanh.
Vân Thư cảm thấy bị ôm ngồi trên đùi Tạ Mẫn Hành rất xấu hồ, sau đó đã nhảy xuống.
Sắc mặt ửng hồng, đỏ ửng.
“Em đúng là nói gì cũng nói lại được.”
“Lời anh, em có nói lại được đâu.”
Tạ Mẫn Hành giơ tay vân vệ sợi tóc Vân Thư: “Được rôi, đừng giận nữa, là tôi sai.”
Vân Thư ngắng đầu hỏi: “Anh sai chỗ nào?”
“Em nói sai ở đâu thì là sai ở đó.”
Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành từ trên xuống g dưới: ‘Chỗ nào của anh cũng sai.”
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Đúng, em nói gì cũng đúng.” Thái độ nhận sai vô củng chân thành, hoàn toàn không giỗng dáng vẻ trước đó.
Tạ Mẫn Thận nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần chị dâu không đê cập tới chuyện tìm vợ cho anh ây, chỉ cân qua hai ngày mẹ anh ấy sẽ quên thôi.
Dương lão nhị và Tần Ngũ kinh ngạc đến mức cằm rớt xuống đất: Đây thật sự là Tạ lão đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093172/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.