Giây phút này, trong lòng An Kỳ phiền não không chịu nôi. Cô ta vốn không cho rằng cùng tổ với Vân Thư là phúc, ngược lại cô ta cho răng mình đã bị trì hoãn, thời gian cả buôi chiều chỉ để làm việc vô ích, lãng phí thời gian cả buổi chiều, hơn nữa còn chăng học được gì cả.
Nhưng Vân Thư lại không biết cô ta nghĩ vậy.
Sau giờ làm việc, Vân Thư và Nara, Chu Tuân đi về cùng nhau.
Nara cố tình duy trì quan hệ với Vân Thư: “Vân Thư, chồng cô đến đón không?”
Vân Thư gật đầu: “Anh ấy đang ở của.”
Nara: “Thật ghen tị, tôi cũng muốn có người đón.”
Chu Tuấn: “Cô ngồi ghế sau của tôi không? Tôi cũng có thê đón cô.”
Nara: “Cút đi, anh có thể giống sao, người ta là xe Limousine phiên bản giới hạn, anh là xe máy, có thê so sánh được sao?”
Chu Tuấn: “Nói trắng ra là cô muốn ngồi bến bánh.”
Nara: “Anh không muốn sao?”
Chu Tuần gật đầu: “Ai mà không muôn.”
Vân Thư không nghe [ hai người bọn họ đùa giỡn nữa: “Chồng tôi đến rồi, tôi đi trước. Mai gặp lại nhé.”
“Bye byel”
“Ngày mai gặp.”
Vân Thư nhảy nhót trở lại trong xe, Tạ Mẫn Hành lập tức đưa tay giữ Vân Thư, sưởi ấm tay cho cô.
“Hệ thống sưởi văn phòng không hoạt động sao? Sao tay lại lạnh như vậy.”
Vân Thư: “Lúc em đi ra ngoài đã vào nhà vệ sinh rửa tay.”
“Không có nước ấm sao?”
Vân Thư trợn trắng mắt, sao trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093078/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.