Chương trước
Chương sau
Tạ Mẫn Hành: “Ông nội đến thành phó gần đây tham gia đại hội chính trị, mười ngày nửa tháng sẽ không trở về đâu.”

“Ông nội đã lớn tuổi, hơn nữa chỉ là chức tướng quân, sao Còn phải chạy loạn khắp cả nước vậy.”

Tạ Mẫn Hành: “Tướng quân là hư chức, nhưng tướng sĩ dưới trướng tướng quân cũng không thể khinh thường. Phó tông thông là học trò của ông nội, tổng tư lệnh quân đoàn An Thành là ông nội đề bạt lên… Còn có thân phận khai quốc nữa.”

Tạ Mẫn Hành không nói nữa, Vân Thư vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ quan hệ phức tạp bên trong.

Vân Thư nghiêm túc nói: “Quốc gia không để ý đến sức khỏe của ông nội sao?”

“Yên tâm, có quản gia đi củng nên sẽ không thành vẫn đề. Cũng có dẫn theo năm bác sĩ đi cùng.” “Tạ Mẫn Hành an ủi Vân Thư.

Vân Thư yên tâm, hơn nữa buồn ngủ tập kích, rât nhanh đã ngủ say.

Hôm sau, Vân Thư vừa đến công ty đã gặp / An Kỳ, Vân Thư thầy An Kỳ đứng đắn đo ở cửa quản lý Mao, nên hỏi: “An Kỳ, cô có việc tìm quản lý Mao sao?”

An Kỳ không ngờ Vân Thư lại đến công ty sớm như vậy, cô ta âp úng không nói gì.

Vân Thư ngồi ở vị trí của mình rồi bật máy tính lên.

An Kỳ nhìn văn phòng của quản lý.

Mao rôi lại nhìn Vân Thư, cô ta muôn học năng lực ở công ty, không muôn làm việc vặt, nhưng cùng tô với Vân Thư chỉ có thê làm chút công việc không nhẹ không nặng, hoàn toàn không rèn luyện được bản thân, cô ta muôn buông bỏ, không muôn chung tổ với Vân Thư nữa, những toàn bộ bộ phận ngoại giao chỉ có cô ta và Văn Thư là người mới tới, nếu như không cùng tô với Vân Thư thì sẽ không còn tổ nào nữa, hoặc là cô ta sẽ bị đuôi việc.



Cô ta không thể bị đuổi việc, cô ta buông bỏ chuyên ngành, nhất định đòi đến đây chính là vì tiền. Cả phòng làm việc đều biết thân phận của Vân Thư không giàu thì quý, phó tổng giám đốc còn gọi cô là chị dâu, quả thật kéo được quan hệ với Vân Thư sẽ rất tốt, nhưng An Kỳ lại không nghĩ như vậy.

An Kỳ ngồi về vị trí, mở máy tính lên, nhưng lại không tiến vào trạng thái công việc.

Hôm nay lại là xem tài liệu, lúc .An Kỳ đi đưa tài liệu lại nghe thầy quản lý Mao nịnh nọt bảo đảm với người trong điện thoại, tuyệt đối sẽ không đê Vân Thư phát hiện ra.

Ánh mắt An Kỳ khẽ run, trong lòng hình thành một Suy nghĩ.

Hôm nay, lúc Vân Thư tan làm rất vội vàng, không đợi được thang máy, bản thân đã vội vàng chạy băng câu thang bộ.

Nara thấy vậy không yên tâm nên đã chạy theo, Chu Tuân nhìn thang máy lại nhìn vê phía Vân Thư và Nara: ‘ dô, hai bà cô của tôi ơi, đợi tôi với.”

Chu Tuấn nói xong cũng chạy theo.

Sự thật chứng minh chạy thang bộ rất có tác dụng, Vân Thư xuống tới lầu một thì thở hồng hộc, Nara cũng thở dốc: “Vân Thư, cô vội gì vậy?”

Lúc này Vân Thư mới phát hiện Nara cũng chạy theo xuồng, phía sau còn có Chu Tuân: “A, hôm nay ba mẹ tôi về nước, tôi phải đi đón bọn họ, thời gian không kịp nữa. Tôi đi trước đây.”

Vân Thư nhìn thấy chiếc xe thương mại màu đen quen thuộc ở của thì lập tức vẫy tay về phía đó, rồi chạy đên cửa xe ngôi ở ghê phụ, mở miệng nói: “Chồng, nước.

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư một đường chạy về phía mình, anh kiềm nén xúc động trong lòng, không chạy ra ngoài ôm cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.