Tạ Mẫn Thận đột nhiên dừng bước, đây Dương Nhiễm ra mặt đôi mặt với anh ấy. Dương, Nhiễm vô tình kiếng mũi chân, lai gần hơn rất nhiều, bị Tạ Mẫn Thận ân xuống, nhìn Dương Nhiễm vẻ mặt xán Ìạn hỏi: “Anh tai cô là Hắc Hùng Dương Cảnh sao?”
Dương Nhiễm chớp chớp mắt: “Vậy anh nghĩ sao? Anh yên tâm, đợi anh trai tôi hệt giận, nhật định sẽ bảo kê cho em rễ của anh su: Tạ Mẫn Thận suy nghĩ, hai người họ mặt đôi mặt anh ấy cũng không phát giác được, đột nhiên, Dương Nhiễm nhân lúc anh ấy không chuẩn bị, kiếng mũi chân tiên lại gân khuôn mặt kinh diễm cùng đôi môi đỏ mọng, nũng nịu hôn lên.
Mặt trời chói mắt, thời gian như bị định hình, người xung quanh bị kinh ngạc đến ‘đủ sắc thái, thậm chí Tạ Mân Thận cũng không kịp phản ứng.
Trên môi cảm giác có ẩm ướt, Tạ Mẫn Thận đây Dương Nhiễm ra: *Wow, aaa.
Lực của Tạ Mẫn Thận quá lớn, Dương Nhiễm không có phòng bị, trực tiếp ngã thẳng xuống đất.
* y dô, đau chết tôi rồi, Tạ Mẫn Thận rốt cuộc anh có biết thương hoa tiếc ngọc hay không vậy?”
Tạ Mẫn Thận không để ý người trên mặt đất, sải bước trở lại đại bản doanh của mình.
Đúng vào cuối tuần, sinh viên học sinh đều được nghỉ phép, Tạ Mẫn Tây về nhà thấy Vân Thư không có ở đây, mẹ cũng không có ở đây, ng phòng chỉ có ông cháu ba đời.
Con ngươi Tạ Mẫn Tây nhìn đông nhìn tây, tìm không thây người mới hỏi: “Anh cả, chị dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092926/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.