Chương trước
Chương sau
Vân Thư trọn trắng mắt: “Chị không hề biết da mặt em lại mỏng như vậy đấy, em mau tới đây, người không nhiều lắm, chỉ có Khinh Khinh, mẹ chúng ta, chị, bạn hợp tác An Kỳ, Nara, những người này em đều nghe qua rồi.”

Tạ Mẫn Tây vừa bước xuống từ trên giường, vừa mở cửa tủ phòng thay đồ lấy ra một bộ quần áo, hơn nữa còn rảnh gọi điện thoại: “À, em nói nè chị dâu, công ty chị nhiều người sao chỉ mời mây người bọn họ thôi vậy?”

“Quan hệ tốt, chị vui vẻ, chị có tiền, chị muôn mời.”

Tạ Mẫn JLây thay áo len nhung trắng: “Được rồi, chị dâu, chị chính là keo kiệt.”

“Sao, có tới không?”

Tạ Mẫn Tầy: “Ngay lập tức.”

Tạ Mẫn Tây xuất hiện, tất cả mọi người đêu kinh ngạc, Lâm Khinh Khinh nói chuyện hiên hòa: “Mẫn Tây thật sự giông bác gái, trời sinh xinh đẹp.”

Tạ Mẫn Tây khách sáo nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị đã khen, chị cũng rất xinh đẹp. Hoa nhường nguyệt thẹn chính là kiểu người giỗng chị.”

Vân Thư há miệng, bầu không khí vôn khách sáo đã không còn nữa: “Các người đều chơi chữ, mọi người ở đây đêu không xấu, cũng đừng khách sáo nữa, mau ăn mau uống ởi.”

Bà Tạ hỏi con gái: “Lúc con đi ra ngoài, ông nội con đã uống thuốc chưa?”

Vân Thư: “Mẹ, mẹ yên tâm, có Tạ Mẫn Hành ở. nhà, chắc chắn ông nội đã uống thuốc.”

Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Chị dâu nói đúng.”



Nara cũng gia nhập rất nhanh: “Tiểu Thư, không phải tôi nói, Khinh Khinh với em chỗng cô đều khuynh quôc khuynh thành, đây không phải là tài nguyên bên người Sao, tại sao cứ chạy đi ký hợp đồng với người khác chứ không bắt người bên cạnh? Tài nguyên tốt không biết sử dụng.”

Vân Thư: “Ai nói tôi không biết lợi dụng, tôi hiểu rất nhiều đó, cô không phát hiện ra mà thôi.”

Mặc dù An Kỳ không nói nhiều lắm, nhưng đồng hành với Tiểu Thư lâu như vậy, ít nhiều vẫn hiểu được đôi chút trong lòng Vân Thư, mà Lâm Khinh Khinh thì lại biết rất nhiều.

Lâm Khinh Khinh: “Hèn gì tớ nói sao hôm nay cậu mời tớ đi ăn.”

An Kỳ nhẹ nhàng giơ ngón tay cái lên với Lâm Khinh Khinh: “Thông minh.”

Tạ Mẫn Tây cũng nói: “Chị Khinh Khinh, em chúc chị may mắn.”

Vân Thự đạt được chúc mừng, đồng thời nhắc nhở cô bạn tốt Lâm Khinh Khinh, bữa cơm này cô ăn rất mỹ mãn.

Một người khác cũng hài lòng chính là bà Tạ, bà ấy cũng đặc biệt hài lòng, với bữa cơm này. Nguyên nhân chỉ có một mình bà ây biết, mà cô con gái ruột Tạ Mẫn Tây cũng không nói ra.

Sau bữa ăn, Lâm Khinh Khinh phải đến bệnh viện chăm sóc ông nội Lâm, Vân Thư lén bỏ ba ngàn tệ trong túi của Lâm Khinh Khinh, Lâm Khinh Khinh phát hiện, cảm ơn Vân Thư: “Cảm on.”

chính là lúc càn tiên, cô ây không có Sức lực vừa chăm sóc bệnh nhân vừa làm việc bán thời gian kiêm tiền, tiếp nhận ý tốt của Vân Thư so với tiếp nhận ý tốt của bất kỳ ai khiến cô ây cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Vương Thành Thịnh Thế cách quảng trường Thời Đại không xa, đương nhiên tầng cao nhất quảng trường Thời Đại còn có nhà hàng mà Vân Thư nhớ nhung.

“Mẹ, chúng ta đến quảng trường Thời đại tản bộ tiêu hóa thức ăn đi?” Vân Thư ăn no nhưng vẫn có thể ăn được, Tạ Mẫn Tây từng đánh giá Vân Thư: “Đây chính là khoảng cách giữa ăn vặt và thùng cơm.” Giờ phút này, Tạ Mẫn Tây cũng nói: “Đi thôi mẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.