Vân Thư không biết ông Tạ là người ba như vậy, nhất thời cỗ không thể châp nhận được.
Còn chuyện của cô và tình địch mẹ chông tiêp xúc hòa bình ba lần, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, Vân Thư ơi là Vân Thư, ngu chết đi được.
“Chảng trách, em đã nói là em từng gặp cô ta, từng thây cô ta ở công ty, ở nhà hàng cũng thây. Em bảo mà.”
Vân Thư lâm bầm.
Bà Tạ nhìn lên, thấy vẻ mặt sợ hãi của Vân Thư, bà ấy từ lâu đã tin Vân Thư không cô ý, bà ấy đứng dậy ôm lây Vân Thư, đây cũng là một lời xin lôi với sự bỗc đồng vừa rồi.
Bà Tạ càng tốt với cô, Vân Thư càng tức giận với sự ngu ngốc của cô.
Không được, dựa vào đâu cô lại bị Chu Yên chơi đùa.
Cái con mẹ nó, một đồng tuôi, sống hơn năm mươi mà ngày ngày vẫn mưu tính hại nhau. Vân Thư thả đôi tay của bà Tạ ra: “Mẹ, con ra ngoài một lát. Chu Yên đúng không, muốn nội tiệng, còn ‘tiu đây”. Con cho cô ta nồi tiêng, cho cô ta làm ‘tiu đây’.”
Vân Thư bỏ chạy, không ai ngăn cản được.
Tạ Mẫn Hành đã cử người bí mật bảo vệ Vân Thư nên không lo lắng về sự an toàn của Vân Thư.
Bà Tạ càng lo lắng: “Mau trông chừng Tiêu Thư, đừng làm bậy.”
Tạ Mẫn Hành: “Yên tâm đi mẹ, có người đi theo rôi.”
Vân Thư gọi điện thoại cho Cao Duy Duy: “Giúp tôi một việc, coi như là chứng minh cho cô. Tôi biết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/2539324/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.