Buổi diễn cũng đã kết thúc, nó thành công hơn những gì ban tổ chức đã mong đợi. Nhưng nào có ai biết được trong suốt quãng thời gian dài đấy, có một người đàn ông ngồi bên dưới luôn từng li từng tí một quan sát, sắp làm ra chuyện tày trời.
Mạn Y quay trở về phòng thay đồ trong trạng thái mệt mỏi, bộ trang phục thật sự khá nặng nên cô muốn thay nó ra sớm hơn.
" Á! Anh... anh, anh, anh là ai? Mau buông tôi ra. Nếu không, nếu không tôi liền gọi người đến tống cổ anh ra ngoài." Vừa nói cô vừa dùng lực đẩy anh ra xa.
" Mèo nhỏ, em xù long cái gì! Còn chưa được nửa năm em sắp quên tôi luôn rồi sao?" Hàn Thiên Ngạo thấy vậy vội vàng vươn tay níu lấy cô ấy.
"Đồ thần kinh! Buông tôi ra...tôi không hề quen anh. Anh nhận nhầm người rồi! Đừng có tùy tiện chạm vào người tôi!" Cô bắt đầu khó chịu vì anh cứ nhìn chằm chằm vào mình, đã thế còn động tay động chân. Lục Mạn Y trừng mắt cảnh cáo.
Hàn Thiên Ngạo không vì thế mà từ bỏ, anh ngày càng tiến sát lại gần cô hơn.
"Chuyện này, chuyện này anh biến thái!" Anh càng tiến thì cô lại càng lùi về phía sau.
Thái độ ghét bỏ này của cô khiến anh không thể nào chấp nhận được.
"Ngoan...Đừng quậy. Anh nhớ em! Làm ơn!" Nói rồi anh dang rộng vòng tay, ôm lấy Mạn Y. Đem cả cơ thể bé nhỏ ép sát, ngồi yên trên bàn trang điểm; một tay luồng ra đăng sau gáy, ghì chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sieu-mau-cua-tong-tai-nghien-vo-2/3536833/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.