Thời gian trôi nhanh thật! Mới đó mà ngày xuất phát đã cận kề, Hàn Thiên Ngạo lại bận rộn cho chuyến công tác tiếp đến. Đều đã trưởng thành cả rồi nhưng bà vẫn cứ xem các anh hệt như những đứa trẻ mà lo từng miếng ăn đến giấc ngủ, trước khi hai người xách vali rời đi, bà vẫn cứ giữ chân họ lại rồi dặn dò nhiều lần về vấn đề sinh hoạt, nghỉ ngơi chỉ vì sợ bị trái múi giờ sẽ không thoải mái.
Vẫn may là hai người đã kịp giờ cất cánh, họ có mặt tại sảnh sân bay đúng 6 giờ sáng còn khoảng 15 phút nữa là chuyến bay khởi hành thế nên có đủ thời gian di chuyển đến khoang máy bay.
Sau 5 tiếng đồng hồ, họ có mặt tại cửa phía Tây của sân bay. Trước đó đã có một chiếc xe được cử đến để đón anh và Mạc Nhiên đến nơi dừng chân và nghỉ ngơi qua đêm. Lịch trình hôm nay cũng không quá nặng nhọc, trước hết họ cứ về khách sạn cái đã rồi đến chiều lại tiếp tục.
Hàn Thiên Ngạo: “ Cậu đến quầy tiếp tân sẵn lấy giúp tôi thẻ phòng luôn nhé! Tôi mang hành lí lên trước.”
“ A không cần đâu! Có người sẽ mang lên giúp chúng ta. Muốn đi ăn chút gì không? Tôi thấy hơi đói.” Mạc Nhiên suốt chuyến bay không có chút gì vào bụng.
“ Tôi lên trước đây.” Anh thẳng thừng từ chối lời mời.
Mạc Nhiên như con nai vàng ngơ ngác, đôi mắt to tròn, chớp chớp trưng ra vẻ ngây ngô của đứa trẻ bị bỏ rơi: “ Ơ, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sieu-mau-cua-tong-tai-nghien-vo-2/3486647/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.