Lời nói này nghe sao giống như người sai là bản thân ấy nhỉ.
Lê Nhất Ninh trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm híp mắt mỉm cười, nơi khóe mắt chứa một ít ý cười khiến Lê Nhất Ninh nhìn mà thất thần.
Người đàn ông này. không thể cười.
Vừa cười ấy mà, cồ sẽ chống đỡ khồng nổi.
Sau đó Lê Nhất Ninh vì để chứng tỏ bản thân không yếu ớt, cơ thể rất tốt còn chống đỡ xuống lầu ăn cơm.
Suốt quá trình, vẻ mặt chú Hứa dều chứa đầy nụ cười dì mẫu.
Lê Nhất Ninh vờ như không nhìn thấy, cô hoàn toàn xem nhẹ.
Cho tới khi ăn cơm xong, Lê Nhất Ninh vừa định đứng dậy thì cái chân bồng nhũn ra bèn ngồi trở về chồ cũ, chú Hứa nhịn không được hô lên một tiếng: “Bà chủ, cô không sao chứ.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô nhìn nụ cười trên mặt chú Hứa nhìn sao
cũng cảm thấy, ông khồng hề cho rằng bản thân không sao.
Cô rất muốn hỏi chú Hứa rằng, lúc hỏi câu này có thể kiềm chế nụ cười trên mặt được không.
Lê Nhất Ninh đành cam chịu, cô liếc Hoắc Thâm một cái lại nhìn sang chú Hứa một cái rồi mới bình tĩnh ‘ừm’ một tiếng: “Con khồng sao, vừa rồi là do khồng cẩn thận đứng không vững mà thôi.”
Chú Hứa gật đầu một cách thâm ý: “Bà chủ nên chăm sóc cơ thể nhiều hơn.”
Ông nghĩ ngợi rồi nói: “Đợi lát nữa làm chút đồ bồi bổ cho bà chủ.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399439/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.