Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162
Chương sau
Idol của cô khồng chỉ đứng trước mặt cồ một cách chân thật, còn nói chuyện nữa, giọng điệu còn dịu dàng như vậy! Lê Nhất Ninh bình tĩnh tâm thần, nhìn anh nói: “Anh tới tìm em có chuyện gì?” Cô nói xong, vội vàng nói: “Là Tống Tính nhờ anh chuyển đo tới đây đúng không?” Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng. Lê Nhất Ninh không quản tiếng cười của anh có ý nghĩa khác hay không, cồ nhìn Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, em về nghỉ ngơi trước đi, chị ” Lời còn chưa nói xong, Tiểu Ngọc đã gật đầu: “Được, em biết rồi, chị Ninh Ninh chị và thầy Hoắc cứ trò chuyện, em em em về trước đây.’ Nói xong, cô ấy xoay người đi ngay. Sau khi đi được mấy bước, Tiếu Ngọc lại lảo đảo quay lại, cười khan một tiếng: “Phòng của em ở đây.” Lê Nhất Ninh: ” ” * Tiểu Ngọc vào phòng rồi khóa luôn cửa phòng lại, giờ phút này trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ. Lê Nhất Ninh ho một tiếng, đè trái tim nhỏ bé đang đập rất nhanh của mình lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Anh tới lúc nào?” Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Em xác định muốn nói chuyện ở đây?” Lê Nhất Ninh: ” ” Cô cà thẻ phòng vào cửa, Hoắc Thâm theo vào cùng chiếc vali màu đen đó. Lê Nhất Ninh quay đầu lại, nhìn động tác của anh. “Bây giờ có thể nói rồi?” Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, cong môi nhìn cồ: “Nói cái gì?” Lê Nhất Ninh: “???” Cô tránh ánh mắt của Hoắc Thâm, thấp giọng nói: “Nói anh tới đây từ lúc nào.” Hoắc Thâm thành thực trả lời vấn đề của bà xã nhà mình: “Nửa tiếng trước.” ” Vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi.” Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Gọi rồi, em không nghe.” Lê Nhất Ninh lấy điện thoại ra nhìn một cái, đúng là có thật. Phút chốc, cồ có chút lúng túng. Cô ‘ờ1 một tiếng, gật đầu rồi ngước đầu lên nhìn người đàn ồng đang đứng ở cửa: “Vậy anh ” Lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Thâm giành trước. “Tại sao tới chỗ này?” ” ừm.” Hoắc Thâm cười một cái, khom người dựa tới trước mặt cô, ánh mắt sáng quắc ngắm nhìn cồ: “Em nói xem.” Lê Nhất Ninh sững người, lúc cô còn chưa phản ứng lại thì người đàn ông trước mặt đã ôm lấy eo cô đặt cô ngồi lên kệ tủ bên cạnh fôi. Cồ hoảng hốt thì tay Hoắc Thâm đã đỡ lấy gáy của cô, cúi đầu tìm môi cô hôn xuống. Nụ hôn có dấu hiệu báo trước nhưng vần có phân đột ngột. Mồi Hoắc Thâm hơi lạnh, lúc phủ lên Lê Nhất Ninh không kìm được muốn tránh ra. Giây tiếp theo, cô bị cưỡng ép mở miệng ra thừa nhận nụ hôn thân mật của anh. Mới đầu Hoắc Thâm còn chút dịu dàng. Hôn mãi hôn mãi, người dan ông trước mắt giống như hóa thành sói vậy, nói là liều chết hôn cũng không quá đáng. Lê Nhất Ninh ‘ưm ưm’ hai tiếng, cái tay nắm chặt quần áo của anh căn bản không cách nào tránh thoát dược. Nụ hôn của anh sâu hơn, giống như nồi tích tụ mấy ngày qua luồn nhẫn nhịn chịu đựng muốn tính toán với Lê Nhất Ninh. Tính chuyện cô bỏ chạy khỏi nhà, tính chuyện cô mua cà phê mời người dan ông khác, mồi một chuyện mồi một việc, Hoắc Thâm đều nhớ đủ. Rất lâu sau đó, khi Lê Nhất Ninh cảm thấy bản thân sắp bị ngạt chết thì Hoắc Thâm mới buông cô ra. Anh cúi đầu, hôn lên vành tai mềm mại của cô, giọng nói khàn đục: “Còn cần (Táp án nữa khồng?” Lê Nhất Ninh: ” ”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162
Chương sau