Lê Nhất Ninh rất muốn khóc.
Chú Hứa nhìn vẻ mặt của cô bèn vội vàng an ủi: “Bà chủ đừng lo lắng, ông chủ nhất định sẽ có cách thôi.”
Lê Nhất Ninh: “Con không lo lắng.”
Chú Hứa: “Hợp tác nhất định không có vấn đề gì.”
Lê Nhất Ninh ỉu xìu nhìn chú Hứa: “Chuyện này con cũng biết, điều khiến con lo lắng là tiền, nếu phải nhường tỷ lệ phần trăm ra ngoài..... như vậy đã tổn thất biết bao nhiêu là lợi nhuận?”
Chú Hứa: “......"
Khoản tiền đó có thể mua biết bao nhiêu cái túi Hermes, có thể mua mấy tòa biệt thự rồi!!
Lê Nhất Ninh biểu thị rất khó chịu.
Cô đau tiền, tuy khoản tiền đó khẳng định không có cho mình nhưng cô cũng đau.
Cuối cùng thấy chú Hứa còn muốn khuyên, Lê Nhất Ninh xua xua tay đỡ cơ thể yếu ớt của mình về phòng ngủ.
Thở dài, lại thở dài.
Tuy cô có hơi hối hận nhưng vừa nghĩ tới những chuyện Hoắc Thâm vừa làm, cô lại cảm thấy...... vẫn là đừng có quan hệ với tên cẩu nam nhân này nữa.
Tức, tức quá.
Sau khi Hoắc Thâm lên máy bay rồi, Lâm Thuận Bân u chỉ tiết cho anh, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, ngoại trừ chúng ta còn có người khác muốn liên hệ với bên này.”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt: “Tôi biết rồi.” Anh lật tài liệu nhìn mấy cái, thập giọng nói: “Cho. người định ra một phần dự toán mới, nhường ra hai phần trăm”
Lâm Thuận Bân sững người, nhìn Hoắc Thâm đầy hoảng hốt: “Hoắc tổng...... một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399382/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.