Đợi khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện thì đã là mười hai giờ khuya rồi. Hoäc Thâm nhìn thời gian một cái, duỗi tay bóp mi tâm dựa trên thành ghế nghỉ ngơi.
Vừa khép mắt, trước mắt anh lại hiện lên ánh mắt hoảng hốt lúng túng đó, anh hơi ngừng lại khẽ cười một tiếng.
Còn biết sợ sao.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù có sợ hãi, cái đầu của Lê Nhất Ninh vẫn rất hữu dụng.
Cô rất biết nằm bät cơ hội, khiến bản thân thoát thân từ trong cảnh khốn khó.
Hoäc Thâm không vội về phòng, một mình anh ngồi trong thư phòng rất lâu, đợi sau khi đầu óc tỉnh táo không ít mới đẩy cửa đi vào.
Trong lúc không kịp đề phòng, anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi xếp bằng trên sô pha.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Hoắc Thâm vượt qua cô đi thẳng đến bên mép giường.
“Hoäc Thâm” Lê Nhất Ninh thật sự rất buồn ngủ nhưng cô không dám ngủ, không phải là sợ Hoäc Thâm lại làm gì với cô, cô chỉ cảm thấy có chút hiểu lầm nên giải thích rõ ràng, bằng không sẽ càng nháo càng lớn.
Lê Nhất Ninh không phải là người già mồm.
Có lẽ nói phần lớn thời gian còn đỡ, không già mồm. Nhưng trải qua việc vừa rồi, cô thật sự hơi bị Hoäc Thâm dọa phải rồi, cho dù đáy lòng cho rằng Hoäc Thâm không thể làm gì cô nhưng cô vẫn cảm thấy sợ.
Cô không hiểu, cơ thể Hoắc Thâm đã không có bệnh tật gì thì tại sao trong sách tác giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399334/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.