Sau sự kiện đưa thuốc lần trước, quan hệ của hai người hình như ôn hòa hơn chút chút, nhưng cũng chỉ chút đó mà thôi.
Lê Nhất Ninh nhìn thấy sắc mặt Hoắc Thâm thay đổi, bèn vội nói: “A...... Tôi không có ý đó, chính là vừa rồi sao tôi không nhìn thấy anh ở đây?”
Chú Hứa đứng bên cạnh bước ra, lặng lẽ nhắc nhở: “Bà chủ, ông chủ luôn ngồi ở đây.”
Lê Nhất Ninh: “......"
Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, lúng túng cười khan hai tiếng: “Ha ha, phải không, vừa rồi do tôi quá vội nên không nhìn thấy.”
Hoắc Thâm liếc cô một cái, cũng lười bóc trần cô.
Chú Hứa ho một tiếng: “Ông chủ bà chủ nên ăn cơm rồi.”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, hưng phấn nói: “Woa, con cực kỳ nhớ thức ăn đầu bếp nhà làm”
Chú Hứa nghe rồi không vui.
“Trước đó không phải bà chủ nói thích ăn món ăn do chú sao.
Lê Nhất Ninh nghẹn, cười trong trẻo nói: “Đều thích ăn hết”
Giọng nói của cô rất ngọt, không phải kiểu mềm mại của người phương Nam nhưng khi nghe thấy rất vui tai.
Tay cầm đũa của Hoắc Thâm ngừng lại chốc lát, ánh mắt rơi trên người cô.
Sau khi im lặng ăn xong bữa tối, Lê Nhất Ninh về phòng sớm để nghỉ ngơi, còn như Hoắc Thâm đương nhiên là đi thư phòng.
Cô năm trên giường, không kiêng nể gì bắt đầu trò chuyện với Giản Viên Viên.
“Hu hu hu Viên Viên cậu nhìn xem mình có gầy không.”
Giản Viên Viên liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399327/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.